30 Mar 2008

Thơ Cố Thành




Far and Near

You,
you look at me one moment
and at clouds the next.

I feel
when you're looking at me, you're far away,
but when you're looking at the clouds, how could we be nearer!

Tạm dịch -

Anh
Anh nhìn em một khắc
Rồi dõi theo mây trời

Em chỉ thấy
Khi anh nhìn em, anh còn ở nơi nào xa tít tắp,
Nhưng khi anh nhìn trời, chúng ta thật gần nhau.

Good-bye

You turn in silence aside
your face to the night.

In the places where the night grows darkest

lamps crowd together.

They are always there together;

we will meet again, sooner or later.

Good-bye now
so that we see each other again.


Tạm dịch -

Tạm biệt

Anh lặng nhìn vào đêm.
Im lặng.

Nơi màn đêm lặng nhất và tối nhất
Những ngọn đèn luôn chụm vào nhau.

Chúng luôn ở bên nhau,
Như nhắc ta gặp lại nhau, sớm muộn.

Tạm biệt bây giờ
Để gặp lại sau.

Entry for March 30, 2008

Chán nản . . .

Lần đầu tiên sau nhiều năm bắt đầu nghĩ rằng phụ nữ cũng nên bắt cá 2 tay đi và đó cũng không phải là điều quá tệ.

ai cũng chỉ vì bản thân mình mà thôi.

28 Mar 2008

Girls (5) - Ả, Bad Girl of the gang -




"Good girls go to heaven,
bad girls go everywhere"
(nghe một bà khách người Mỹ nói thế, chả hiểu ai nói cho bà ấy )

Mẹ, cái con Bạch diện, nó chỉ giỏi dẫn bọn đàn bà vào nhóm !!

Năm trước, tôi đã bảo nó, em liều liệu đấy, bọn anh lo giặc lái cho em đã bở hơi tai rồi. Nhoằng một cái, nó lại dẫn một ả nữa vào, nên bài viết này có tên là Ả

Ả, nho nhỏ, được cái cũng được vài ngàn xôi, so với mấy đứa bán xôi lẻ như Elcy, Bạch diện, vân vân . . mà anh em Hội vẫn đôi khi chép miệng. Hi hi, nhờ vậy, Ả có những bộ áo tắm sexy nhất bọn!

Thật ra, trong bọn Hội, nếu không kể tới mấy đứa đang bán xôi "kèm sữa tươi" như Com, Dấn, thì chắc chỉ có mình ả là dám đội giời ra đọ với bọn gái Thái hay tắm suối ở Nghệ An. Khi tôi viết bài đó, tới trường đoạn mà nhờ đó, tôi được ăn một trận chửi tơi bời, quả thực, tôi có biết xôi xéo cái bọn đó ra sao đâu. Tôi tưởng tượng từ Ả, xem thêm ít phim ảnh do Ía ghi lại, đồng thời mở từ điển tiếng Việt ra chọn những từ gợi cảm nhất ra mà chép lại, thế mà cũng thành bài viết. Sống bằng nghề viết hóa ra cũng dễ nhỉ .

Nhưng không lẽ viết về một người con gái, nhất là người ấy lại chưa có chồng, mà cứ loanh quanh chuyện ấy, há chẳng thẹn lắm ru??

Ả bước chân vào hội, mang theo cái hãnh diện của một tay dọc ngang, với những chuyến đi từ lúc nảo lúc nào mang lại niềm tự hào cho người thực hiện. Những chuyến đi của ả nhìn chung cũng là điều đáng kể, có những nơi mà Hội sắp xếp mãi mà không đi được như Trung hoa thì nghe đâu, ả đã dọc ngang đến vài lần. Đừng có cãi vội nhé, vài có nghĩa là số nhiều, có nghĩa là từ hai trở lên đã gọi là vài.

Tôi phải dập mồm ả lại ngay, vì tôi biết là đọc đến đó, thế nào ả cũng gang cái cổ dài ra cãi là chỉ có hai lần chứ không phải là vài, mặc dầu trước mặt ả lúc này chỉ có cái màn hình máy tính chứ không có ai cả. Ả có một cái thú vui rất thiếu nhi (không lẽ lại gọi là thú vui rất trẻ con), tức là khoái tranh luận xong cười thích chí. Phi tranh bất khoái. Trong cái Hội kỷ cương này, Ả là đứa hay bật lại nhất thì phải. Chắc Ả tìm thấy niềm vui nơi cuộc sống bằng cách tranh luận hẳn? Thật ra, đây vốn là một đức tính quý báu, nhờ có nó mà mọi vấn đề của xã hội được đem ra mổ xẻ và phản bác, nhờ đó, xã hội chúng ta phát triển và văn minh hơn. Nhưng có vấn đề, thứ nhất, nếu đức tính này nó nằm ở mấy thằng cha khoa học gia thì có vẻ phù hợp hơn là nằm ở ả, một người làm kinh doanh lấy khách hàng làm trọng, thứ hai, hình như ả tranh luận cho trêu tức người khác thì hơn là tìm chân lý. Vậy nên ban đầu bọn tôi ghét ả lắm. Con gái con lứa gì, cứ mở mồm là cãi. Bang hội có luật có lệ, bố mày ghét, khực cho một cái, biết kiện ai !

Loanh quanh trong hội được chừng hơn năm, ả chắc là tìm được nơi gửi gắm lòng mình nhỉ ? Ả tham gia rất nhiệt tình mọi chuyến đi của bọn. Cứ đánh hơi thấy có chuyến đi là ả đã nhặng cả lên, tìm người đèo bằng được. Mấy lần đầu, có khi ả gọi điện, nhắn tin cho tôi, kèo tôi phải sắp xếp cho ả người chở. Tôi bịt cả mìn, tính mình vốn vô trách nhiệm. Vả lại mình nhớ là chuyện ai đèo ai ở trong cái Hội này là do tự tìm và tự thỏa thuận, tổ chức đâu có can thiệp. Ngay mấy con kỳ cựu như Elcy, Bạch diện thì tôi cũng mặc cơ mà. Càng nghĩ càng bịt. Bịt lây cả cái con Bạch diện. Tôi cảm giác, ả nghĩ là ả đã tìm được Hội như một bến đỗ của các cuộc chơi của mình, ả đòi hỏi cái bến đỗ ấy cũng phải xứng đáng với ả, thì phải ?

Lần ấy cả bọn hứng chí đi hồ Ba bể. Loằng ngoằng một hồi, tay Y phải về giữa chừng. Rủi cho ả, vì ả đi cùng hắn. Khó nghĩ quá, ả loanh qua loanh quanh tìm cách tham gia tiếp chuyến đi. Từ việc tự đi xe máy, đi xe ôm, đến việc kẹp ba. Nhưng mà bất khả thi, vì đường đi cũng không dễ cho một cô gái. Thế là ả lăn ra bắt đền bọn tôi. Mấy anh em giở mọi ngón nghề cưa gái ra để thuyết phục ả, nhưng ả nhất định không chịu. Sau, bọn tôi bực lắm, xúm lại chửi hội đồng một trận, rồi lẳng ả lên xe GL, lấy dây chun buộc kỹ lại, cho Y đi về. Hôm sau, nghe nói ả cùng tay Y ngã ngồi lên nhau trên đường về, sứt mất mấy chỗ, cũng thấy ân hận quá. Giá mà ả ở lại, đi cùng mình, thì chắc ngã trên người mình chứ không đến nối phải ngã trên người Y!

Từ sau chuyến đi ấy, ả trở nên nền tính hơn. Không biết Y làm gì ả trong đêm độc hành ấy ? Nếu có một trị liệu nào đấy thì trị liệu ấy quả là hiệu nghiệm! Y đâu rồi, nghe rõ không trả lời, cho biết bí quyết đi?? Xoa bóp ngoài tim hay hô hấp nhân tạo??

Không biết đấy mới là bản chất thật của Ả mà bây giờ tôi mới khám phá ra, hay là ả đã thay đổi ít nghĩ đến bản thân mình hơn và biết chia sẻ. Cũng ít xù lông nhím hơn. Hay chả có đang dính tý yêu đương nào ở đâu không biết, vì ả kêu các anh trong nhóm tính gia trưởng . Trong các chuyến đi bây giờ ả xăng xái hơn, tham gia nhiều hơn vào các công việc chung và quan tâm đến mọi người. Tóm lại là tôi thấy ả dễ chịu hơn ngày đầu nhiều. Lại phải nói, tôi vốn là người khó tính, nhất là trong quan hệ trai gái. Ít em nào làm tôi thích ngay từ đầu, nhưng mà thường thì sau ít lâu, tôi sẽ thích thôi. Vấn đề là thời gian dài hay ít.

Thực ra ả có một ưu điểm cũng đáng kể, đó là khả năng viết của mình. Tôi đã từng đọc những bài viết về Trung quốc hay Campuchia của ả. Ở ả, cái mà người ta dễ nhận thấy nhất là khả năng phọt chữ. Người ta đi nước ngoài về đến sân bay tay xách nách mang những đồ là đồ, ả thì không, ả ních đầy một bụng quan sát rồi ngồi viết lách kể lể những chuyện trên đường. Nhiều lúc ả viết chi li đến từng đồng tiền vé thắng cảnh, chắc để thông tin cho hậu thế, nhưng cũng không vì thế mà mất đi cái hoành tráng qua con mắt của một người con gái. Vợ tôi bảo, ả biết cách đi tìm những tứ lạ, và cũng biết cách viết duyên để nhào nặn những tứ ấy thành những áng văn chương tuy chưa nói là tuyệt tác nhưng cũng đáng kể lắm. Người ta nói, người tài thì hay lắm tật. Từ độ, ả sửa cái tật của ả xong (tật hay cãi lại anh em ấy mà!) hình như ả cũng sửa luôn cả cái tài viết của mình … Văn đàn vắng bóng ả khá lâu.

Nghe nói ả đang móc nối với cô bạn nào Phi châu, lăm le đi xem hà mã ỉa, chả biết rồi có đi được không hay lại tấp tểnh đi lấy chồng, mà chả biết rồi đi về lần này có phọt ra được chữ nào không. Mấy năm nay ả đi nhiều, nhưng cứ về là nợ viết như Chúa Chổm.

Tác giả: Trưởng lão T.Trinh

21 Mar 2008

Tặng bạn Blue bé bỏng (ảnh bạn chụp)

Đôi khi, vấn đề là ở chỗ ý tưởng

và tình cảm

mặc dù mình low tek

Blue1 Blue2

P/S: ối mọi người ơi, không phải tớ, mà là Blue đấy, hu hu, . . . .

18 Mar 2008

than thân trách phận :((




Xáo trộn ghê gớm . . .

Biết mà, đi học, dù là học bất cứ cái gì, với cô bao giờ cũng khổ sở, cô chả bao giờ có dzuyên với học văn hành. Sao Hóa Khoa trong tử vi chắc cùng lắm đậu vào cung Phụ Mẫu

Đã sang tuần thứ 3 được 2 ngày, lớp từ 7h30 đến 10h30, từ nhà đến Hà đông cô đi cỡ 45 phút, có vẻ cũng giỏi lắm rồi!

Sáng nào cũng chết sặc vì khói xe và bụi, mấy hôm nay lại còn mưa và ướt át, nhưng khổ hơn cả là phải dậy vào 6h sáng, ăn tạm 1 cái gì đó để 6h45 vác xác đi, ôi cực hình, cô rất lười ăn sáng, và cực khủng khiếp là cô không ngủ được trước 1-2h, ôi chao ôi . . . . .. . . .

Uể oải quá, lúc nào cũng chỉ thèm ngủ, ấy thế mà còn đến tận tháng 6 cơ. . . .

17 Mar 2008

xem phim

1. Sáng ngồi xem 1 phim tài liệu về Titanic.

Titanic ticket

Trên tàu có một ban nhạc 5-6 người, những nhạc công rất trẻ, đã chơi nhạc đến phút cuối và chìm theo con tàu.

Trên tàu, ở một chỗ lan can nay đã mọc rêu, từng có một đôi vợ chồng quý tộc già đã đứng đó nhất định không xuống xuồng, có lẽ, họ muốn nhường chỗ cho người khác, có lẽ, họ muốn bên nhau chứng kiến cái kết cục bi tráng mà thoạt tiên những người trên tàu cũng không lường hết được.

titanic1

Những chiếc xuồng đầu tiên thả xuống chỉ có một nửa số người có thể. Lúc đầu, đúng là không ai hình dung ra đầy đủ con tàu có thể chìm, đang chìm.

Trên tàu, toàn bộ thủy thủ đoàn đã ở lại và biến mất theo con tàu.

Trên tàu, đã từng có một phụ nữ dũng cảm và mạnh mẽ như Rose, nàng đã lĩnh nhiệm vụ trợ giúp và điều khiển đoàn xuồng đến khi có tàu cứu nạn, sau khi Titanic chìm.

Trên tàu, muôn vàn chi tiết trần chướng xa hoa vẫn còn, đáy đại dương lưu giữ chúng sau gần 1 thế kỷ như nguyên vẹn. Có cả những chiếc nhẫn kim cương tuyệt đẹp, có những chiếc túi da du lịch vẫn còn gần như y nguyên.

titanic2

Vậy mà trước mình tưởng phim chỉ là phim, những chi tiết như dàn nhạc chơi trên boong tàu trong cảnh hỗn loạn, đôi vợ chồng già ôm nhau nằm trên giường bình thản đón nhận thảm họa, chỉ là hư cấu.

titanic poster

2. Tối đi xem Beowulf. Xem xong hơi bối rối.

Nếu là trẻ con xem thì chúng sẽ nhớn trước tuổi một tý. Nếu là người lớn như mình xem thì sẽ phải băn khoăn tự hỏi thông điệp mà người ta muốn chuyển tải là gì. Phim thần thoại, thường là thiện thần hay con người chiến thắng ác thần, nhưng ở đây cũng không hẳn là như vậy.

Hmmm, chuyện thông điệp để sau, nhưng chuyện feelings thì phải nói trước. Có feelings là cứ người khỏa thân 100% thì sẽ là người chiến thắng

Beowulf khỏa thân nên mới chiến thắng được con quái vật, với thân hình trần trụi (dỹ nhiên, chàng đẹp tuyệt!!), chàng tha hồ mà túm cổ nó mặc cho nó tha hồ rung giật mà không rơi, trong khi quân lính của chàng giáp trụ đầy mình nên bị nó chém cho lả tả, xong đưa vào mồm nhai ngấu nghiến

Có một cảnh Beowulf cởi giáp trụ (tất tật) xong lăn ra ngủ thì phó tướng của chàng tiến lên và báo cáo một điều gì đó. Phó tướng đứng trước mặt chủ tướng mà lại cứ tay chống nạnh, khuỷu tay che đúng chỗ hiểm của chủ tướng, thế là khán giả Mega thi nhau nhắc: "Bỏ tay ra!!!!!" . Dỹ nhiên, sau đó chả ai nhớ ông ta báo cáo cái gì.

Sau đó đến lượt Beowulf bị mẹ của con quái vật, vì khỏa thân, nên đánh bại dễ dàng!! Đến đây thì mình bắt đầu băn khoăn không hiểu tại sao phim lại là 3D chứ không phải là người thật, vì mặt Angelina bị mô-đi-phê đi dỹ nhiên là không đẹp bằng khuôn mặt thật, nhưng còn thân hình nàng, vì quá đẹp, chả biết là hoàn toàn thật hay được 3D chuốt .

Trong cả bộ phim, Angie không mặc một tý gì!

Đến cảnh cuối cùng, nàng mới chỉ nhô vai lên mặt nước được vài phút. Ánh vàng trên người nàng hắt sáng lên mặt vị phó tướng đã già, ông trầm tư lắm nhưng chưa kịp phát biểu gì thì phim đã hết. Rốt cuộc Angie có quyến rũ được ông như những người đàn ông trước không và lại sinh ra quái vật mới không hoàn toàn còn bí hiểm, chắc lại phải có phần 2 mất rồi.

Hmmmm . . . . . . . .

16 Mar 2008

Ông trẻ

"Tuổi già, hạt lệ như sương,
Hơi đâu ép lấy hai hàng chứa chan"
(st)

13 Mar 2008

Girls (3) - Elcy




"Elcy"

Tôi nhớ một lần đọc ở đâu đó trong báo của Mỹ về cô đào tên Brook Shield, người mà sau này lấy Andrei Agassi, vô địch Tennis thế giới. Chuyện thì dài, nhưng có một chi tiết được nhắc đi nhắc lại và ca tụng rằng cô ta là một trong rất ít cô gái còn giữ được tấm thân ngọc ngà đến năm 24 tuổi. Tôi cười khảy và thầm nghĩ sang Việt nam thì khối, có những ca đến 40 tuổi rồi vẫn còn thủ tiết. Năm tôi quen em cũng là lúc em 24 tuổi.

Nói về em thì chả có gì đặc biệt, người thì tầm thước, hơi thâm thấp, mấy cái chỗ cần to thì nhất thời chưa được to lắm, da dẻ khá trắng trẻo hồng hào nhưng bị cái gò má xương xương và hơi nhô cao. Sau nghe kể đi mua quần áo là dễ dàng với em nhất, vì chỉ cần vào cửa hàng for Kids là tìm được ngay, giá rẻ trông lại trẻ trung.

Ấy thế mà tổng thể lại, trông em duyên ra phết. Tôi có anh bạn học, trước cũng theo đuổi em một thời gian, cứ khẳng định với tôi là mày mắt toét và chả có kinh nghiệm gì, cô này xôi ra xôi oản ra oản, phải cái ít hơi đàn ông nên nó chưa phát thôi. Thú thực tôi cũng không tin lời anh ta lắm, cho đến một lần tôi vô tình được đi bơi với em và anh bạn, mới thấy rằng mình có mắt như mù. Ẩn hiện trong 2 mảnh vải bikini nhỏ xíu màu nõn chuối là làn da ngọc ngà, với đôi gò bồng đảo vun cao gợi mời. Tôi ngẩn người ra trong khi tay bạn thì vẻ mặt đầy đắc thắng.

Số em long đong lận đận. Lần đầu tiên đi Hà giang, cái ngày mới manh nha Hội thì em mới chỉ là một cầu thủ dự bị, vì có một cô bạn của tôi đã reserved chỗ ngồi đằng sau anh T. Trinh rồi. Bị hớp hồn bởi sự hấp dẫn của chuyến đi, em ra sức tìm kiếm bạn đèo, rồi thậm chí còn dọa em sẽ tự đi xe một mình. May mắn thế nào phút cuối cô bạn tôi lại hủy. Nghe được tin em rú lên như bắt được vàng, sướng đến mức mắt em lim dim tưởng chết. Cũng may cho chúng tôi, nếu không có dịp đó thì làm sao quen được em.

Rồi sau này, trên đường đời xảo trá mưu mô, em cũng đôi ba lần vấp ngã. Mỗi khi gặp chuyện, thể nào em cũng gọi cho tôi, bù lu bù loa lên, hay tỷ tê não nề, cốt chỉ để giải tỏa bức xúc. Tính tôi vốn sợ nước mắt lại ngại trách nhiệm nên cứ lúng búng nói mấy câu xã giao thôi thối đại khái: “Thôi mọi chuyện sẽ qua, đừng buồn làm gì” hoặc “Thua keo này ta bày keo khác” . . . . Thế mà em vẫn nuốt trôi được mới kỳ, và nín ngay. Cũng có thể em coi tôi như một cái giếng, cúi đầu nói xuống cho xả bớt đi chứ cũng chả cần khuyên răn gì.

Vài ba năm gần đây thì mọi chuyện có vẻ ổn. Em có mở một cái Internet cafe, nghe đâu chung với một hai người bạn gì đấy. Chuyện làm ăn cũng được được, em trông tất bật, vội vã nhưng đầy hứng khởi. Hỏi chuyện thì em bảo cũng kiếm tí rau cháo gọi là. Chả biết rau cháo của em thế nào, bẵng đi một thời gian, gặp lại đã thấy em ngự trên con Spacy láng coóng, túi quần dắt điện thoại di động nhỏ bằng bao diêm, âm thanh nổi và màn hình màu. Anh em trong Hội đồn là xe Spacy phát sinh từ vụ quản lý tài chính trong mấy tour của Hội gần đây. Tôi thì không tin, vì hình như số tiền kiếm từ vụ đó em đã dồn hết cho cậu em đang du học ở Hà lan rồi.

Tết năm nọ, em vào hội chợ đêm bán hàng, bán đến sát Tết. Cũng chỉ là buôn thúng bán mẹt thôi, nhưng chủ yếu là muốn khẳng định mình. Tôi có lò dò vào xem, hóa ra em bán toàn Wishper, Laurie, Kotex . . . . Tôi chả biết đó là gì, gặng hỏi thì em giải thích là một dạng khăn lau mồm, nhưng đặc biệt. Tính tôi tham, liền nằng nặc đòi em tặng một hai chiếc để dùng. Vụ đó tổng kết không biết lời lãi thế nào, nhưng hình như em cũng đổi được con di động mới, và học thêm được nhiều kinh nghiệm khi bước ra thương trường.

Cũng tự dằn vặt mình, nhiều lúc tôi thô lỗ và cục súc với em quá. Phải thôi, tôi coi em như em trai, như một cậu bạn trai thân thiết của tôi. Tức là đêm nằm chân tay gác lên nhau, nói toàn chuyện bậy bạ, trai gái, rượu chè, thỉnh thoảng lại đánh một cái rồi chùm chăn lên mặt nhau. Hoặc thảng như đang đi cả hội giữa đường rình rình tụt quần Pijama hoặc đông xuân của nhau. Vì thế lắm khi cũng tục tằn, chửi bậy và văng này văng nọ loạn xị ngậu cả lên. Nể tôi, em cũng a dua hưởng ứng, thế mà rồi cũng phải nhăn mặt lại vì sự quá đà của tôi. Biết làm sao được, tôi quen thế mất rồi. Có gì mong em lượng thứ.

Đêm năm trước có lần em gọi điện cho tôi, lúc đó cũng khuya, chả biết có chuyện gì nhưng tán dóc cũng tới vài tiếng. Chuyện dài và loằng ngoằng nên tôi cũng hơi buồn ngủ, thậm chí đã thiu thiu. Chỉ khi nghe em thảng thốt "Dạo này em gầy quá, lại thấy yếu yếu" thì tôi tỉnh như sáo. Cổ nhân có câu "Sờ thằng béo, đéo thằng gầy" và "Gầy là thầy về . . ." , chả biết có vận vào em không. Dùng đủ phương pháp nội suy ngoại suy nhưng vẫn không moi được gì, chỉ nghe em than thở là mình vô duyên chẳng có mảnh tình vắt vai. Đành phải an ủi vài dòng, rằng thì là bọn Tây rất khoái những loại khô héo, cong queo, thậm chí đã mốc meo hay gồ ghề thì càng tốt. Lại chợt nhớ cái đận em sai tôi đưa tay bạn người Mẽo đi mua đĩa ở chợ Trời. Tay này là DJ ở Tháiland trông sành điệu và chịu chơi, khi nhắc tới em thì mắt hắn sáng lên, môi run run, mắt thì lờ đờ như nghiện thuốc hay mơ màng một điều gì. Chả biết hắn có được hân hạnh "quan hệ" gì với em chưa, hay cũng lại hát bài "Mộng Cầm hỡi . . ."

Dạo này trông em làm sao ấy. Mông thì nhọn như hai cái quản bút, nước da thì mai mái, nổi cả gân xanh lên. Mặt mũi lắm khi cứ nhàn nhạt, ít sinh khí. Mấy kẻ độc miệng thì bảo hay là em lỡ bước ở cái lò gạch làng Vũ Đại, sau phải giải quyết nên mới ra nông nỗi thế. Tôi gạt đi ngay, vớ vẩn, em tôi cành vàng lá ngọc, chứ đâu phải mảnh chĩnh vứt ngoài bụi tre, ai muốn làm gì thì làm, nói gì thì nói. Mấy ông bà còn lắm điều nữa, là tôi đánh cho phọt . . . . ra đấy nhé.

Nghe nói cuối năm em định lấy chồng. Cũng mừng cho em. Kể ra có chồng thì vẫn tốt hơn, dù toàn bộ Hội chúng tôi chưa biết mặt y là ai (em dấu như mèo dấu c.). Chỉ mong hắn ta cũng được như anh em chúng tôi, tức là cứ nghe thấy đi Tour xe máy là rùng hết cả mình vì sướng. Chứ em đừng "có kẻ theo chồng bỏ cuộc chơi", em nhé.

Tác giả: Dịch công tử

10 Mar 2008

Girls (2) - Bạch diện tiểu thư




Bạch diện tiểu thư

Nàng như một nốt nhạc lạ trong bản giao hưởng của Hội, thường nhiều phần hảo hán và nặng mùi binh đao.

Thú thực là khi đi Tây bắc lần đầu trong chuyến đi Sông mã, tôi không để ý lắm đến bọn quần hồng má đào trong nhóm này, vì quá bị hấp dẫn bởi núi non trùng điệp mà trước đó tôi mới chỉ biết đến qua Nguyễn Tuân với “sông Đà” hay Phan Kế An với “Nhớ một chiều Tây bắc”. Tuy nhiên, thời đó khi chưa lấy vợ tôi có thói quen dậy sớm, do vậy phát hiện ra nàng. Sáng nào khi mò dậy, tôi cũng đã thấy một cô trong đoàn dậy còn sớm hơn, lưng đeo túi nhỏ, nai nịt gọn gàng, cứ một mình lúc tha thẩn ra sông ngắm bình minh, khi mơ màng bên triền đá đầu bản, lúc lại vơ vẩn bên mấy gốc mận ra hoa trắng muốt vào cái lúc tinh mơ, khi những hạt sương còn đọng nặng trên cánh. Đó chính là nàng.

Lần đầu thấy vậy, tôi tự lẩm bẩm rằng cô này chắc thất tình hay sao đây, có khi đi chuyến Sông mã này cốt chỉ vì muốn quên đi một thằng cha nào đó. Chứ như bọn còn lại, giờ này chỉ cốt ngủ lấy thêm chút sức lực để chút nữa lại hành xác trên những con đường khỉ ho cò gáy.

Nhưng sau, khi đã biết nàng hơn một chút và được đọc một vài đoạn tản văn của nàng về mùa thu, về Hà nội, về bản thân nàng, tôi mới biết tha thẩn một mình là một trong những thú vui của riêng nàng. Trong cái Hội ăn to nói lớn, ồ ồ à à này, chắc chẳng có ai lãng mạn được hơn thế. Để kể cho một người bạn ở bên kia bán cầu nghe về thu Hà nội, nàng lập tức xách xe ra đường, lang thang cả buổi chiều để tìm cảm hứng thu. Nửa đêm, nàng có thể lụi cụi dậy, mò mẫm đi chỉ để hít hà cái hương hoa đồng nội của chợ hoa đêm Nghi tàm, để cảm thương cho một em bé nhặt rác trên phố đêm. Quả thật qua mấy bài tản văn đó, tôi cứ hình dung ra nàng lúc tha thẩn đi nhặt cánh hoa mận rơi trắng đầu bản như Lâm Đại Ngọc, rồi xót xa cho một kiếp hoa, lúc như bà cụ thong thả dạo trong nắng thu mà chiêm nghiệm sự đời, khi lại như một đứa trẻ ngoáy mông cố dướn đến cái pê đan đạp xe lên một đỉnh dốc chỉ để thả ào xuống, nhắm mắt lại để nghe gió ào ạt phả vào mặt, tê tê.

Lãng mạn vậy, nên bọn tôi không ngạc nhiên khi thấy nàng có thể vui hôm nay khi hội họp, rồi mai lại thấy nàng gửi mail nói về nỗi buồn. Nàng nói hay buồn trong những ngày mưa. Mà mưa ở xứ nhiệt đới này thì lại quá nhiều. Nàng lại có lúc nói đến cái chết. Sao người ta lại có thể nghĩ đến cái chết sớm như thế, khi tuổi đời còn quá trẻ?

Nói đến đây lại nghĩ đến lần đi Lào cai-Bắc hà cùng hội Elcy. Một tay trong đoàn, chẳng hiểu lúc đi bị Elcy nhồi nhét những gì, mà trên đường về hỏi thõng một câu: “ Về Hà nội, nếu tớ lên tầng 18 Daewoo nhảy xuống, Elcy có nhảy với tớ không?”. Nhìn mặt tôi biết cái con mèo già hoá cáo ấy nó đang ôm bụng cười gần chết ở bên trong, nhưng ngoài mặt thì phải cố mà nghiêm túc gật đầu. Sao người ta lại nghĩ đến cái chết nhẹ nhàng như thế nhỉ?

Người ta nói rằng nếu quá nhạy cảm thì sẽ khổ. Khổ vì người ta chưa đau, mình đã thấy đau; người ta chưa thương, mình đã thấy thương. Bản thân mình không bị đau, nhưng lại thấy đau, vì thương cái nỗi đau của người khác. Chắc nàng cũng thuộc tuýp người thà sống nhạy cảm mà đau, mà hiểu và thông cảm với nỗi đau của người khác, còn hơn sống sướng thân mình mà không biết đến nỗi khổ của những người xung quanh.

Lãng mạn và mong manh như vậy, nên hồi trước đôi khi tôi cũng cảm thấy ái ngại cho nàng khi rơi vào trong Hội ồn ào, tếu táo và đôi khi khá tục tĩu bậy bạ này. Người ngoài nghe chuyện của bọn tôi chắc nhiều khi khiếp đảm. Tên tuổi gì mà . . . * Mỗi lần bọn chúng tôi lôi chuyện trai gái bậy bạ ra kể, nàng lại đỏ mặt và tìm cách lảng ra chỗ khác. Tôi còn nhớ lần tôi gom một ít “hàng” fun, gửi cả nhóm xem chơi, trong đó có cái ảnh bốn thằng cha khả ố cởi trần truồng, đứng cầm cốc bia, mỗi thằng có mỗi cái mũ không có quai mà lại treo được lên như không để che đúng cái chỗ ấy. Sau lần đó tôi nhận được mail của nàng, nhẹ nhàng nhưng kiên quyết nói tôi không nên gửi, ít nhất là cho nàng, những thứ kiểu như vậy. Tôi tự cảm thấy hơi ân hận.

Sau này, khi đã quen hơn với nhóm, nàng không còn phải lảng ra xa khi nghe những chuyện ấy nữa. Lũ chúng tôi cũng không còn phải quá dè chừng trong việc gửi hàng fun. Tuy nhiên chỉ cần thấy khuôn mặt và hai tai đỏ bừng lên của nàng mỗi khi gặp phải chuyện ấy, thì biết rằng sâu bên trong nàng vẫn luôn là nàng thôi.

Lãng mạn vậy, nhưng cũng có lần nàng nổi giận. Đó là lần chúng tôi đi Luông Prabăng, khi nàng cáu với bà chủ nhà khách chúng tôi ở về vấn đề tiền phòng. Lúc đó nàng như con nhím xù lông, đang đeo kính bỗng bỏ kính ra, hai mắt cận trợn lên nhìn phát khiếp, tiếng Anh bắn như AR-15 khiến bà kia co rúm cả người lại. Lúc ấy chính bọn tôi lại phải nhảy vào dàn hoà. Tôi giật mình. Hình như trong nàng có hai con người.

Chuyện ăn mặc của nàng cũng có một kiểu riêng. Đi Tây bắc, lũ chúng tôi luôn chọn mầu đen sẫm, cốt để khỏi phải giặt giũ. Có hôi rình thì cũng vẫn cố mặc. Riêng nàng, mỗi hôm ít nhất một bộ. Mà tôi sẵn sàng cá mười ăn một là lúc nào trên người nàng cũng có ít nhất một chỗ nào đó có mầu đỏ (Đấy là nói bên ngoài, còn bên trong thì biết thế nào mà lần). Hôm nay là đôi giày bata mầu đỏ viền xanh, mai là đôi găng tay màu đỏ hoa đào, ngày kia lại là chiếc áo len màu đỏ cờ. Lần nào đi, nàng cũng mang khoảng hàng chục bộ quần áo, trên một lố bít tất và găng tay mà không đôi nào giống mầu đôi nào, kèm theo các loại phụ tùng phụ kiện bà dằn lỉnh kỉnh. Báo hại cho tay nào bị phân công làm giặc lái cho nàng.

Tuy nhiên trong túi đồ lỉnh kỉnh của nàng không chỉ có vậy. Bao giờ cũng có một phần rất lớn đồ chơi và kẹo bánh cho trẻ con. Ở mỗi nơi đi qua, chúng tôi đã nhiều lần được thấy cảnh nàng sà vào đám trẻ con dân tộc bên đường và chơi với chúng. Bọn trẻ con lúc đầu nhiều khi sợ sệt, vì lúc đi đường nàng thường chụp lên người nhiều thứ kỳ dị, đeo mặt nạ vải, chỉ thò ra mỗi cặp kính, trông cứ như thích khách. Nhưng chỉ sau một lúc là bọn chúng mạnh dạn nhón kẹo, lấy đồ chơi mà nàng chìa ra cho chúng. Những lúc đó vẻ mặt nàng ánh lên niềm vui và hạnh phúc. Nghe nói hồi đi Campuchia, nàng cũng kết bạn với một cô bé con nghèo nhưng ham học. Nàng yêu trẻ con.

Ấy thế nhưng với “trẻ lớn” thì mọi sự hoàn toàn khác. Với khuôn mặt khá xinh sau cặp kính cận, mái tóc dài, một thân hình không cao lớn nhưng cân đối, phong cách nhanh nhẹn và cách đối đáp khá thông minh, không hiểu sao đến giờ nàng vẫn chẳng chịu lấy chồng. “Qua tay” khá nhiều giai trong nhóm trong những chuyến đi, nhưng nàng vẫn khôn khéo không để tay nào đến nỗi nảy sinh tình cảm mà làm thất hẹn với ý trung nhân của chúng. Tuy nhiên, mấy gã này sau khi qua tay nàng thì hình như đều bị phần nào ám ảnh nên nhân duyên trắc trở. "Kịch sỹ" cao lớn, mạnh mẽ đi với nàng trong chuyến Sông mã, chỉ để rồi một sê ri bài “Kịch sỹ” được đăng tải nhiều kỳ trên văn đàn của Hội; hiện nghe nói vẫn đang vật vờ bỏ hình bắt bóng trên tình trường. "Kồn luật gia" nhẹ nhàng, nho nhã những tưởng sẽ làm nên chuyện khi cặp kè với nàng ở nhiều chuyến sau đó, nhưng rồi cũng lấy vợ và trôi dạt tha phương, chồng nam vợ bắc.

Elcy thì nghe đồn cuối năm lên xe hoa. Nàng thì tôi chẳng biết. Có lần nàng nói sẽ đến một ngày, nàng sẽ cùng người ấy dừng xe ngồi đọc thơ cho nhau giữa đỉnh đèo, dưới ánh trăng. Một ước mơ đẹp đến mong manh. Chúng tôi đều thầm ước rằng điều đó sẽ thành hiện thực với nàng. Chỉ có điều dẫu nàng có lấy chồng, lũ chúng tôi vẫn mong luôn được thấy nàng trong mỗi chuyến đi, với một chút màu đỏ trên người, làm ấm lòng những kẻ lữ thứ trên những chặng đường mờ xa.


“..Và cái màu đỏ ấy theo đi”

* Cắt đi một đoạn ghê người, với nhiều tên thật
* * Tác giả: M.kãn