6 May 2008

Hạnh phúc là đấu tranh, oài . . .. .

Chưa kỳ nghỉ 30-4 nào đi ngắn như thế này thì phải , đi đúng 30-4 và 1-5 xong về đi làm, ngoan như con cún . Mọi kế hoạch đi Lào đổ bể vào phút cuối, lý do 1: Khách hàng (hix x x x ), lý do 2: về học lái xe (hừmmmm . .). Nhưng quả thực đây là lần đầu đổ kế hoạch đi Lào mà không thấy tiếc, chỉ có 4 ngày là hết nước, chả lẽ chạy lên Na Mèo hay Pa Háng nhúng chân sang nước bạn rồi về?

Kế hoạch đi biển bể trước cả Lào xẻng. Đi biển không thể đi một mình, nhưng cũng không thể đi vào nơi đông như chợ Đồng xuân, mà bọn bạn nghe đến bất cứ bãi biển nào cũng hét lên: Đông lắm! Rút cuộc, chúng nó đi Trung quốc, mình đi Bắc giang. Tầm thường chưa

Chuyến đi ngắn mà đã vài ba chuyện ek viết lên blog được , trừ một chuyện có thể kể, một chuyện cũng thường thôi: Rượu!

Lâu lắm mới đi được một chuyến mà bạn bè không hô dzô, dzô hoặc ít ra là ép uống để làm vừa lòng già làng, bản nhỏ, hay các bạn biên phòng. Uống không sao, nhưng lần nào cũng bị uống thì thấy mệt và chan chán.

Ấy thế mà lần này thì mệt thật, vì hội khác uống.

Bên dưới nhà sàn chúng tôi ở là 1 hay 2 hội thanh niên. Gọi là 1 hoặc 2, vì láo nháo đông người quá không phân biệt được. Chú Hậu, kiểm lâm trong khu bảo tồn hết sức tốt bụng với đoàn Hà nội. Chú dứt khoát không lấy tiền ăn ở, lại còn giúp đủ thứ từ rửa bát đến đuổi hội thanh niên choai choai xuống "tầng trệt" nhường chỗ cho bọn tôi. Thế mà cũng không xong. Gần nửa đêm, sau những chầu bí tỉ, gần chục thanh niên ngang nhiên leo lên nằm la liệt trên giường, trên những chiếc chiếu mà cả bọn đã trải sẵn.

Thế là bỏ cả vụ đi chăng lưới đánh cá, trừ em Cường lang thang theo một bạn kiểm lâm đi mò cua bắt ốc từ chập tối, cả bọn tập trung vào đấu tranh giành chỗ ngủ. Hình như vừa qua sinh nhật của cái đồng chí nói Đấu tranh là Hạnh phúc được 1-2 hôm. Dạ, mừng sinh nhật bác hôm rồi, chúng cháu Hạnh phúc với nhau chí tử ạ!

Gã cao tuổi nhất đoàn cũng ghê gớm nhất, gã xông ra cửa đứng trấn, bẻ tay một đồng chí tuổi teen đang cầm lăm lăm con dao rựa, giành con dao, dấu ra . . . sau lưng. Đồng chí cao nhất đoàn thì đứng tấn giữa cửa, trong nhà, cánh nam phụ lão ấu bọn tôi quây quanh đồng chí Hậu, hằm hằm sẵn sàng ứng chiến.

Cánh thanh niên tầng trệt chia làm 2 phe. Một phe hằm hè lên án chú Hậu "chơi như thế là không được", trách cứ sao đuổi bọn chúng xuống nhà mà không kèm thêm vài cái chiếu cái chăn, muỗi thế này ngủ nghỉ thế éo nào, dân cùng bản với nhau mà ABC thế à ...v.....v... Cánh khác ra sức khuyên can, can không được thì chửi bới "chúng mày cút mịe xuống dưới nhà đi ta . .. uống tiếp" (khuyên ra khuyên!!!). Cả 2 phe có một đặc điểm chung là đang tuổi teen, teen thật chứ không trên 20 đâu, và đều đang say sưa đến đi không vững. Những quan điểm đưa ra rất rời rạc, phe Hà nội có muốn Hạnh phúc với phe dưới nhà cũng không biết nên Hạnh phúc theo kiểu gì, vì ai nói cứ nói, ai nghe cứ nghe, chiến trường súng nổ . .

Ghê thật, nhưng cũng có thể, ở đây lứa tuổi 16-17 khi đi chơi ngày lễ chưa biết làm gì khác ngoài uống rượu, biết làm sao!

Ầm ào đến nửa đêm. Rút cuộc 2 phe cũng tạm ngừng Hạnh phúc sau khi cánh teen tỉnh táo đã lôi được toàn bộ cánh teen bí tỷ xuống dưới nhà uống tiếp. Suốt đêm, chẳng ai ngủ được vì chật, vì ồn ào, vì lo lắng nữa. Thỉnh thoảng có cậu nào đó cao hứng dọa đứng ngoài hành lang "tè" vào cửa sổ nhà sàn (tức là vào đúng giường bọn con gái đang nằm!) hoặc một cánh cửa sổ khác bỗng mở tung, ai đó chằm chằm ngó vào, xong . . . . đi mất.

Sáng ra thì đứa nào đứa nấy đều gà gật, đi trekking dọc con suối cả đi lẫn về chưa đến 4km mà đã oai oái lên rồi.

Sao mình không kể vụ 2 chị em đi tắm suối, theo lời chú Hậu gọi là nước nóng, mà ra đến nơi thấy nó chỉ tầm hơn 0oC một chút, vẫn lao xuống tắm, lại còn ngâm hàng tiếng đồng hồ mặc bà chị ở nhà làm gà nữa chứ , hay vụ đi ngược con suối ấy với những phiến đá phủ cây xanh rườm rà, mùa nước hẳn là đẹp ngút ngát, hay vụ mấy con gà mua ở Chũ mang vào ngon đến nuốt mất cả lưỡi, hay vụ chiếc khăn in sáp ong dùng đã 3 năm nay rơi mất lúc nào không biết, hu hu .. . . Hay vụ làm mình choáng không quên được trên đường về? Sao mình chỉ nhớ canh cánh cánh thanh niên tuổi teen, có 2 ngày nghỉ không biết nên đi đâu thì vào rừng, cái "khu du lịch sinh thái" rất đẹp nhưng cũng không có gì để mà ngủ nghỉ ngoài một chòi kiểm lâm nhỏ ấy, và thú chơi duy nhất tìm ra là uống rượu, mỗi đứa hàng lít rượu, thâu đêm?

Có phải vì sáng ra nhìn mặt thằng bé đã lăm lăm mang dao rựa lên nhà sàn tối qua đã sạch tinh như thiên thần, ăn nói gẫy gọn lễ độ vào mượn một bộ bài, không còn vương một chút gì bụ bựa của cơn say? Liệu lúc đó nhắc cho em biết chuyện gì xảy ra tối qua, nếu mấy gã ở đoàn mình không cứng tay một tý, có khi em đã lên báo An Ninh sáng ngày mai, và đoàn mình thì chắc có người chẳng nguyên lành, liệu, em tôi có nhớ gì không nhỉ?

5 comments:

  1. Hình như, người ta đấu tranh để giành lấy cái người ta nghĩ là hạnh phúc.
    Có lẽ, hạnh phúc là kết quả thắng lợi của đấu tranh thì phải.
    Đang đấu tranh mà lâng lâng hạnh phúc thì dễ thua lắm, dễ bất hạnh lắm.
    heeeeeeeee

    ReplyDelete
  2. Mác nói Hạnh phúc là Đấu tranh mừh, cứ biết thế đã.
    Đảng trưởng nói mà dám cãi hả ;))

    ReplyDelete
  3. Cây xà beng trổ bông6 May 2008, 12:38:00

    haha, viết dzui quá.Tội nghiệp các bạn TTN mình, chẳng có trò vui nào khác ngoài uống rượu và ...hạnh phúc!

    ReplyDelete
  4. Hạnh phúc là... đánh trâu, ờ ờ... :P ;))

    ReplyDelete
  5. he he he he sướng nhờ, em thì khổ ơi là khổ, nhưng thấy nhiều kỉ niệm.... mệt phờ!

    ReplyDelete