Em dzai và em dzâu quyết định ra ở riêng.
Nó khai chiến luôn bằng một nhắn tin phẫn nộ: "Thế định để cho bố mẹ sống một mình à?", sau đó, nhân một ngày giỗ, nó lý lẽ nhẹ nhàng rồi gay gắt đủ kiểu. Nào là em dzâu hồi đầu đã "nhất trí cao" (từ mà họp Quốc hội chuyên dùng) sẽ ở chung với bố mẹ mà tuyệt nhiên không sao, nào là các cụ vừa mới phấn khởi với Suzi quỷ sứ được 8 tháng nay, nào là để trống 1 tầng nhà thì phí, và tốn, vì bác giúp việc chắc chắn đi theo em bé, thay vì trông cả em bé, cả cái lưng ngày một còng xuống của mẹ nó.
Mẹ nó tự gọi mình là Siêu nhân, vì đã nửa năm nay đau cột sống, đứng không thẳng được, cứ cúi gập về phía trước.
Kế hoạch Cambi cho 2 cụ thế là đổ bể. Tháng trước còn có vẻ vô tư lắm, bàn bàn tính tính nên đi Luang Prabang một chuyến hay bay hẳn đi Cambi, nhưng bây giờ, vì sức khỏe siêu nhân, mẹ đã yêu cầu thay cái nơi xa nóng nực ấy bằng "một bãi biển nào đường đi đến bằng phẳng, cứ đến là chỉ việc nghỉ thôi, vắng người, tiện nghi thoải mái . .."
Nó thì biết chắc rằng nó sẽ không bao giờ về nhà.
Rút cuộc em trai nó lúng búng, nó vốn không lợi khẩu: "Đằng nào em cũng nên ở riêng. Ở nhà mình, cứ đi làm về mọi thứ đã sẵn sàng hết rồi chả phải làm gì nữa cả."
Thế thì còn nói gì được nữa, đúng là . . em trai mình, có khác
Nhưng biết tính thế nào đây, khi nó thì sẽ không về, nó lông bông quen rồi, ối chao ôi

Thử tìm hiểu xem, có khi các cụ lại thích ở một mình đấy bà chị ạ!
ReplyDeleteôi, ko đâu, các cụ có sở thích bầy đàn :(
ReplyDelete