25 Oct 2007

sinh nga`y 17 tha'ng 2




xì, cái thói việc gì cũng thích đi đến ngọn nguồn lạch sông của bọn Aquarius nói chung phiền nhiễu nhưng nhiều khi cũng có lý. chưa kể bọn sinh "cuối chòm" sẽ lai lai sự mâu thuẫn khá thống nhất của Song ngư .

Tự nhiên sau 1 hồi tìm kiếm sự thật, cứ tưởng mình sẽ nôn nao và hy vọng, hoặc ngược lại down và ngẩn ngơ hay bực bội, nhưng không.

lòng bình an như đáy hồ Baikal, thoáng gió xao động trên mặt nước.

sau nhiều tháng, lại bắt đầu yên tâm làm việc mới được với những ý nghĩ vừa ngổn ngang, vừa trật tự, khó diễn tả. nếu không phải sợ tối mất ngủ thì đã suốt ngày cafe và chè đặc, vì chúng cực kỳ phù hợp với tâm trạng này và thật ngọt trong thời tiết mấy tuần nay.

nhưng mà nói chung mình thích sự mâu thuẫn này

cái cảm giác giống như muốn đi trèo núi

-------------------------------------------------- !!!!!!!

(vớ vẩn quá, nhưng không ghi lại hôm nay thì không được )

23 Oct 2007

envy

it's so good to be

a USB

you can share and you can care

for whom you attached

with no

doubt

22 Oct 2007

em ve^` be^n a^'y . . .

Sáng, sang đóng điện cho nhà mới ở Long Biên.

Thế là mình sắp thành "gái quê" rồi đấy. Bây giờ mới hơi thấy sợ, đang yên đang lành chạy khỏi nội thành!!! Từ bây giờ, ngày nào đi cũng phải đội nồi cơm điện nhá.

Đường vào khu K toàn là long não. Loài cây đã quá quen từ nhỏ trên phố Thi Sách, nhưng ở đây người ta trồng sít quá, cứ gần 2m một cây. Không biết rằng long não lớn lên còn to hơn cơm nguội sao? Rồi sau này cành lá vươn ra, làm thế nào cho đủ chỗ

Dưới đất vẫn đầy cây xấu hổ (cái này mình thích). Khi chưa có một ngôi nhà mới nào đổ bộ vào đây, chắc đất này đẹp lắm với toàn là hoa xấu hổ tím hồng và một loài hoa gì nữa, xanh màu vỏ đỗ, bé như chua me đất. Nhưng cây xấu hổ ở đây hơi lai căng, dừng xe đá chân thử (xem có đúng là cây xấu hổ không ) mà đến vài lần, lá mới từ từ, như thể một mắt còn đang gườm gườm, khép lại. Gớm, chẳng nhẽ đến cây xấu hổ bây giờ cũng chỉ xấu hổ chậm thôi

Ban công lớn nhất nhìn ra một công viên lớn toàn là hoa ban đỏ. Vài cây đã điểm hoa .

Hàng xóm tầng 2 trương biển to đùng: "Trường mẫu giáo tư thục Hải Phương", được đấy

Hàng xóm tầng 1 còn oách hơn, băng-rôn đỏ nhé, "Khai trương cà-fê IDOL ngày 22-10". Mấy đồng chí hàng xóm xa, những người đã kéo mình về khu này, hất hàm ngay: "Ca phé nhé?" Ừ thì ca phé. Nhưng cả bọn chạy từ tầng 5 xuống sục mãi quanh khu nhà mà chả thấy Càfe nào khai trương cả. Chắc các IDOL đã kịp chạy sô tối qua, giờ phải ngủ bù

Hàng xóm đối diện tính tình khép kín, mình chào thật to "Cháu chào ông ạ", bụng thầm nghĩ: "Thôi rồi, sau này mà bạn bè vào ra, các cụ lại chả . .. ", nhưng cụ chỉ gật gù "À . .. ưừ .. ." xong quay vào chỉnh tiếp cái dây phơi. Trong nhà cụ, không biết thế hệ 2 hay thế hệ 3 đang bật nhạc thật to "Em về . . . . . tình yếu mềm . . . . " Ối cha mẹ ôi, lệch pha rồi i i i ii i ii i i i i i i i i . . .. Em mà về khu này, tháng 11 nhé, em cho nghe từ 11h đêm đến 11h sáng, một gam nhạc KHÁC

Thử trở về bằng cầu Long Biên xem có vắng hơn không, hóa ra hay hơn thật. Hình như cầu dốc về phía Hà nội, xe đi bon bon không phải ga lên một chút nào, cũng không phải trải qua cảm giác sắp bị bọn ô-tô chen bật ra khỏi làn đường. Giữa cầu, những đống gỗ năm ngoái ngồi chuyện trò bâng quơ trong ngày sinh nhật nhau vẫn để nguyên ở đó; một gia đình nước ngoài, có lẽ là du khách, đang trèo lên chụp ảnh dòng sông và những con thuyền nhỏ đậu kín dưới chân cầu. Nét mặt họ lộ vẻ sung sướng rõ; loáng thoáng vài câu tiếng Pháp.

I miss that day

16 Oct 2007

"Much ado about nothing" *

1.Đã quyết là im lặng hoàn toàn không bình loạn tý gì trong vụ cô bé diễn viên mà không im được. Mình là đứa lắm mồm! Hơn thế nữa lại còn có tính a dua

2.Mình cứ tưởng mình chỉ đơn giản là đứa ham chơi, sở thích là đi chơi và công việc cũng là đưa người cửa trước rước người cửa sau sau đó thì đưa họ đi chơi , đầu óc mình như vậy phải là đầu óc dân du mục. Nhưng hóa ra dek phải! Mình rõ là đứa có đầu óc con buôn, chỉ biết nghĩ đến xiền, lý do:

Khi chuyện bắt đầu ầm ỹ, mình chỉ tập trung được mỗi một ý nghĩ: Sao không ai kiện cái thằng đã quăng cái clip đấy lên mạng nhỉ? Sao không chĩa mũi dùi vào nó? Và chỉ-nó-mà-thôi. Ngoài chuyện đạo đức không thể tha thứ khi xâm phạm đời tư và tổn thương đến một người khác, nó đang làm tốn bao nhiêu là tiền bạc của nhiều phe phái . Mà theo luật pháp VN thì những vụ việc "gây hậu quả nghiêm trọng" kiểu này, không cần ai kiện công an vẫn phải nhảy vào cuộc.

Nếu mình là HT Mobile nhà tài trợ, mình kiện vì nó làm chương trình của mình phải dừng phát sóng, những chg trình này khi bắt đầu làm đều có ký hợp đồng quảng cáo đàng hoàng, bây giờ bị hủy ngang, đài TH đưa lý do gì nhỉ? chẳng lẽ lại là trường hợp Bất khả kháng! làm gì có chuyện, bất khả kháng chỉ là hỏa hoạn bất ngờ máy bay rơi do thời tiết chiến tranh dịch bệnh mà thôi!!! tóm lại, những vụ không biết phải kiện ai, thì người đời mới gọi là "trường hợp bất khả kháng".

Nếu mình là đài truyền hình, mình càng có lý đi kiện, vì tiếp tục để cô bé lên hình cả Phim lẫn Hugo thì nghe chừng không ổn, lôi thôi thiên hạ lại tưởng nhà đài biết lợi dụng danh tiếng của diễn viên cả xấu lẫn tốt, có xì căng đan càng tốt, miễn thu hút lượng người xem. Nhưng đã ký hợp đồng với diễn viên hay MC hay người bỏ tiền làm phim, thì bây giờ việc thay DV hay thay MC chắc chắn đều thêm rất nhiều phí tổn, chưa kể những thiệt hại mà thay ai thay kiểu gì thì cả chg trình lẫn phim vẫn bị những xầm xì, hiệu quả việc ghi hình không còn như trước, mục đích làm phim (ví dụ là người tốt việc tốt trong trường PT) đã không đạt được, ôi, phải kiện cái thằng đấy bỏ xừ đi. Mất bao nhiêu là công của ông. Mà công là thời gian, mà thời gian là xiền!

Nếu mình là tập thể diễn viên phim này (kể cả em T.LInh nhé), mình càng kiện! Phim dừng giữa chừng, con đường công danh từng người và thu nhập từng người đều bị ảnh hưởng.

Nếu mình là . . doanh nhân (!!!) rõ là mình càng kiện. Nhân dân mất thời gian bàn bạc, lên mạng, còn đâu thì giờ làm ăn. Mà mạng thì trao ôi, không biết có phải do vụ này không, một tuần nay rõ là chậm, chậm như con voi giậm chân đi chầm chậm trong rừng rậm ở Huổi Nậm

3. Chắc mình là đứa khô khan, xem buổi tường thuật VTV3 tối qua, mình tưởng vụ việc kết thúc rồi và chỉ thấy bực mình: Sao mọi người khóc lóc mùi mẫn thế!

Rất ghét những ai mau nước mắt trước công chúng. Lưu ý 1 người, đây là nói "nước mắt trước công chúng" nhé !!!

Mà sao phải để cô bé đứng ra nhận: Em đã xin không tham gia nữa! Như thể cả chương trình này phải dừng là do "chiếu cố" cá nhân, còn nhà đài vô can. Thiết nghĩ thiện ý chia tay cho đàng hoàng là điều tốt, nhưng cách tổ chức, và kịch bản, có lẽ là vội quá, tự nhiên lại mang vẻ không cân xứng với một đài TH quốc gia.

4. Chắc mình là đứa ảo tưởng. Sáng nay đi uống cafe thấy dân tình lại còn bàn tán rôm rả hơn thay vì đóng sổ và bàn sang chuyện khác, (và bây giờ chĩa mũi dùi vào đài TH, chứ không chỉ là cô bé), mình thấy là mình chưa hiểu tý ty gì về người Việt .

5. Chắc mình là đứa ích kỷ chỉ biết việc mình. Bằng chứng là mình ghét mọi blog xoi mói lăng mạ người ta, nhưng cũng ghét luôn những idea (nghe) cao thượng: "Hãy tha thứ cho cô bé". Mịe, tha thứ vì việc gì? Quyền gì đòi tha hay không tha chuyện riêng của người khác?

19 tuổi rồi thì không có quyền có QHTD sao? hay các bậc phụ huynh tin rằng con em mình xưa nay chỉ biết gò đầu vào học, những gì mình không dạy nó chắc chắn nó sẽ . . không tò mò. Và rất nhiều blogger viết những bài như chỉ muốn đạp thêm con nhà người ta xuống đất.

Dân tình cứ làm như lương tâm mình ít vụ việc lắm đấy mà đòi đứng cao hơn người.

6. Rõ là mình nên làm kỹ thuật hơn là buôn bán. Dân kỹ thuật có tính tập trung cao hơn. Vì câu hỏi thứ 2 mình luôn mang trong đầu là người ta làm diễn viên thì chỉ nên oánh giá qua khả năng diễn xuất, đời tư thế nào là chuyện của . . . bố mẹ người ta. Chấm hết! Tại sao thiên hạ lại cứ thích oánh giá người không quen = những chuyện không liên quan đến độ PRO trong công việc, là cái duy nhất mỗi người đóng góp được một cách rõ ràng nhất, dễ đánh giá nhất, cho xã hội!!!

7. Bắt đầu có tính bi quan: Thất vọng tràn trề về tương lai của cánh báo chí, kể cả những báo nghe rất chuyên môn như 'Pháp luật'!!! Khi người viết báo tư duy không hơn người bán báo dạo (sáng nay, cánh này vẫn chăm chỉ đi copy báo Pháp luật, với những dòng tin giật gân từ ngày 14, đi bán lẻ 500-1000), thì rõ ràng là chỉ có tin tức thật giật gân có đất sống mà thôi

Một ngày đã xa, tháng 1-2005 ở Jakarta, mình và 1 đứa bạn người Indo đi rạc cả cẳng tìm hàng internet, cuối cùng thấy 1 cái, treo biển khá hoành tráng, khuất sau 1 góc chợ.

Chui vào rồi thì ngạc nhiên đến mức không muốn chui ra. Hàng hình chữ L, lối đi be bé, như thể được 1 chủ nhà ngôi nhà vuông vắn bên cạnh chừa lại cho 1 thẻo đất. Lối đi này dạo qua 1 lượt các "phòng net". Mỗi "phòng" là 1 máy, kê trong 1 diện tích chừng 80cm x 80cm, bên trên có 1 loại rèm ngắn sao cho khách đang đi dạo (là mình) chỉ nhìn thấy chân và cao hơn thắt lưng 1 chút, chứ không thấy mặt người đang lướt Web, cũng không thấy nội dung trên màn hình. Vừa kín đáo vừa rất tiết kiệm diện tích.

Trước mặt mình có 2 businessmen người nước ngoài chui tọt vào 2 máy 1 cách nhanh nhẹn và thỏa mãn. Trên tay còn khư khư laptop. Chắc họ cũng như mình, đi rạc cẳng để tìm 1 internet cafe. Dọc đường mình đi nghe vọng ra 1 số tiếng cười thích chí, tiếng 1 cậu bé nào đó chắc đang chơi game cười 1 mình, mà chưa chừng đang xem Web đen cười 1 mình . Tuy nhiên ai nấy chăm chú vào việc của mình, không chăm cũng không nghía sang người khác được, ai mang laptop vào làm cứ làm, chat chit như mình cứ chát, ai xem web hay chơi game thì cũng không quang quác đến người bên cạnh.

Tự nhiên nhớ lại chuyện đó trong muôn vàn điều ngạc nhiên về đất nước đạo Hồi đó. Cũng không rõ đang nghĩ gì, có lẽ vẫn quanh quẩn những ý nghĩ về Privacy . . .

Thôi dừng đã

Mấy hôm nay, có lẽ do chuyển mùa, suốt ngày mình buồn ngủ như chú mèo con bị hấp dẫn bởi bếp tro tàn còn ấm. Ngày lành lạnh, nắng hanh hao, muốn để tóc kiểu gì, mặc thế nào cũng đẹp. Người chỉ còn muốn nằm co 24/24. Ấy vậy mà nào là mùa cao điểm, nào sắm đồ nhà mới, nào liên hoan tiễn đủ thứ bạn lên đường, buồn thúi ruột mà miệng vẫn cười hì hì và lại còn phải tặng quà chúng nó nữa mới ốm chứ, cộng với lời hứa sẽ chít chát thường xuyên hơn (đứa thì du học, đứa đi lấy chồng, cũng là lên đường tuốt) . . Chưa kể mình dễ bị distracted và ngày nào cũng tò mò ghé mắt một tý xem thiên hạ đang bình loạn đến đoạn nào rồi về "hot story", để rồi càng nghe càng chỉ bực mình, để rồi hơi hơi đau lòng thấy thế giới blog đang phân rã như Hoa Kỳ trong chiến tranh VN. Wow, có ai cho mình vài roi cho mình tập trung đi nhỉ

* Tên một vở kịch của bác Sếch mặt tròn,
"Much ado about nothing" = Chuyện chẳng có gì
mà ầm ỹ, xoay quanh 1 vụ anh chàng nọ đem "giao giả"
cô vợ về cho papa mama, vì "em nó như thế
là người không đức hạnh".

12 Oct 2007

www.banana.com

Trắc nghiệm này, trắc nghiệm:

Nếu bạn thích ăn Táo nhất:
Bạn là người hơi liều, bốc đồng và bộc trực; thường hơi nóng tính. Tuy không fải là người tổ chức tốt lắm, nhưng nếu làm việc nhóm, bạn sẽ là một nhóm trưởng đáng nể. Đó là vì bạn có thể hành động nhanh trong hầu hết mọ tình huống. Bạn rất thích du lịch và sẽ hợp với “một nửa” hiền lành, lịch sự.

nhưng chuối là ở chỗ . . . . . .

Đáng yêu, nhẹ nhàng, ấm áp và biết thông cảm chính là bản chất của một người thích măm món Chuối. Tuy hơi thiếu tự tin và nhút nhát, khiến đôi khi thường cả nể và nhường nhịn, nhưng mọi người đều công nhận rằng bạn rất ngọt ngào. Bạn chấp nhận những khuyết điểm của “một nửa” một cách dễ dàng, vì vậy nên các mối quan hệ của bạn đều ở mức hài hòa

nhưng mình thích cả 2 quả nhất, rốt cuộc mình là loại gì đây?

Ngoài ra thì thích cả Na nhất, Lê nhất và Đào nhất, vớ vỉn!! Nào ai cuối tuần nhàn rỗi thì thử quả trúc trắc này nhé http://ngoisao.net/News/Thu-gian/Trac-nghiem/2007/10/3B9C1588/

8 Oct 2007

Urgent urgent quest

Bà con ơi cho hỏi gấp:

- Những năm kỷ niệm chẵn (tận cùng số 5 hoặc 0) có tên, hay 1 tính từ riêng để gọi trong tiếng Anh không? và gọi là gì?

cảm ơn nhiều nhiều, tất cả !!!

5 Oct 2007

Entry for October 5, 2007




Omega Corner, Lijang, Yunnan, Tet 2006

4 Oct 2007

chuyện phiếm

1. Khi bạn hẹn làm việc với ai đó, mà lại hẹn trong giờ nghỉ trưa, thì bạn không nên đến muộn, nếu không thì không nên hẹn vào giờ nghỉ trưa.

Nếu bạn đến muộn, cô ấy sẽ bị đói, vì hôm nay nàng đã mường tượng sẽ:
- gặp 1 partner vào 12h
Đây là giờ vàng của nàng vì nàng này sống chậm hơn thế giới tầm 4 tiếng đồng hồ. Có một câu tục ngữ rất hay: "Con chim dậy sớm là con chim bắt sâu", vậy tại sao mình phải làm con sâu dậy sớm!!!!!!
- partner 1 sẽ về vào 12h30 là căng lắm
- nàng hẹn 1 partner nữa vào 1h vì 1h30 họ phải đi khỏi thành phố, và thế là sau đó nàng có thể đi ăn. Chưa phải lúc đói, nhưng không nên ăn quá lung tung cho đau dạ dày!

Vấn đề là partner 2 là người Việt, 1h10 họ đàng hoàng gọi điện báo là sẽ đến muộn. Sau đó 20 phút báo tiếp là sẽ không đến được nữa với những lý do rất www.banana.com. Hix, cái thằng partner này là bạn ĐH của nàng, bây giờ nó lên cao cao 1 tý, khệnh dek chịu được, hoặc là nó cũng chả nghĩ được nó là khệnh, chỉ tiện đâu thì làm đấy thôi. Mà hôm nay là nó đang cần nàng giúp đấy!

2. Trong lúc chờ rồi lại chờ nàng chớp ngay được một bài báo về học sinh trên Vnexpress mà sáng nay không hiểu vì lý gì, nàng không đọc. Đó là 1 cuộc điều tra bỏ túi: "Điều gì khiến bạn yêu khi còn ở tuổi học trò?"

1. Người ấy học giỏi, đẹp
2. Yêu cho bằng bạn bè
3. Người ấy con nhà giàu
4. Do sinh lý đòi hỏi
5. Người ấy có kinh nghiệm tình trường
6. Ý kiến khác.

45% bảo là yêu vì người ta học giỏi, đẹp. 24% do nhu cầu sinh lý, 23% có Ý kiến khác.

Wow woww!!!!

Quả này đối với nàng hơi quái lạ! Suy ra một nửa số các đôi đang yêu nhau trong trường phổ thông thiệt là vừa hồng vừa chuyên, vừa học giỏi, đẹp, lại vừa biết yêu, eo ơi hoàn hảo giàu tình cảm xế!!! Kế sau đó là các đôi có nhu cầu thực tế hơi sớm 1 tý . Cái thằng bạn ĐH hay lỡ hẹn kia hồi trước trong trường cũng nổi lắm đấy, chắc hồi học PT nó cũng nổi chả kém

3. Đâm lao thì phải theo lao, nàng đọc kỹ, nghĩ 1 tý, sau đó tích vào mục "Ý kiến khác". Thâm tâm thì nàng cho là cuộc phỏng vấn này hơi ngu ngu.

4. Sao không có mục "bạn yêu hồi học PTCS hay PTTH" nhỉ? Hix, nàng thích oánh dấu mục này

5. Hồi trước nàng và 1 tên thích nhau chỉ vì .. ngồi cạnh nhau 2 năm , vì "hắn" cho nàng mượn tập bản đồ Atlas thế giới để căn ke, vì hay chữa bút mực cho nàng, vì nàng bôi dầu hỏa hôi rình cả tập bản đồ ấy mà hắn không giận 1 tý gì cả. Sau này không thích nhau nữa vì hắn .. . chuyển lên bàn khác (hixx, bọn cận thị vất vả lắm, suốt ngày ngồi bàn đầu )
Sau này nữa, 3 năm cấp 3 cứ gặp nhau ở đâu là đứa nào đứa nấy cà là lỉnh. Biết tại sao chết liền!!!

Sau này nữa, cãi nhau 1 trận giữa cả đống bạn với nhau, xong gần như từ không nhìn mặt nhau vì đứa đỗ đại học, đứa không, sao hồi ấy đứa không đỗ thoạt tiên thấy bình thường, nhưng bố mẹ và bạn bè điểm thêm cho mỗi ngày một câu là lập tức thấy đất trời sụp đổ tan tành vậy nhỉ? Có lẽ, tại các gia đình trông đợi kinh quá. Có lẽ, vì một vài đứa không chỉ đỗ ĐH mà còn đi lưu học sinh làm cho các phụ huynh còn lại cảm thấy sụp đổ trước cả con cái. Từ vụ đỗ hay không đỗ ấy mà sinh ra bao nhiêu là chuyện trẻ con rắc rối, nhưng bây giờ mà bảo nàng nhớ được tại sao lúc ấy cãi nhau, thì nàng cũng chết liền!!!

À quên, 1 trong mấy đứa không đỗ chính là nàng nhé. Bọn con gái càng học cao càng dốt

6. Cách đây vài năm hắn đột nhiên gọi điện cho nàng sau 1 thời gian dài, giọng nghèn nghẹn thông báo sắp cưới vợ, và hắn kể lể 1 số chuyện . Nàng và vợ hắn chỉ biết nhau trước đó, không phải bạn thân, nhưng cũng thân hơn là với hắn nhiều, và nói chuyện thì khá mặn chuyện. Hắn nói với nàng nhiều lời mà nàng chưa hề ngờ tới, hắn thông báo rằng giờ hắn đã là nhà báo, hắn hay viết về các vấn đề A,B,C,D,E, hắn vừa ra 1 cuốn sách đầu tay, hắn sẽ gửi tặng nàng cuốn sách đó để nàng biết "tự hào rằng bạn ngày xưa của cậu giờ đã thành A,B,C,D,E". Đáp lại, cô tỏ ý tiếc vì ngày hôm đó sẽ đang công tác trong Sài gòn, cô thật cũng chẳng biết nói gì hơn, sau đó cô nàng nhận lời mang Thiếp mời của hắn vào cho bọn bạn phổ thông đang lưu vong trong Sài gòn. Trên chuyến bay, nàng dở chuyện của hắn ra đọc.

Đó gần như là 1 cuốn tiểu thuyết, nhưng cũng là 1 phóng sự điều tra rất dài, rất công phu, với máu và mồ hôi trên từng trang viết, và nàng thật sự toát mồ hôi hột mà nghĩ rằng, may quá, hắn không bị thịt luôn trong khi đang hành sự. Quả là hắn đã trở thành ABCDE thật rồi. Chỉ có điều, tự nhiên đến lúc cưới vợ mới đi gọi điện giọng nghèn nghẹn thế này thật đúng là . . hắn làm cho nàng khó nghĩ quá, khó nghĩ cho đến tận hơn 1 năm trước đây.

7. 45% yêu chỉ vì ai đó giỏi và đẹp (tóm lại là vì LỔI), hay 45% đánh dấu vào cái ô đó chỉ vì các em chẳng thể tìm ra 1 mục khác hợp ý hơn trong các vụ giàu, bằng bạn bè, thích người kinh nghiệm . .. Cũng không thể nói tôi yêu bạn ấy vì nhu cầu sinh lý như nhóm sau, thôi thì cứ vote cho những người mà theo tiêu chuẩn của cả XH là chuẩn, ví dụ là học sinh thì phải học giỏi, kiểu thế! Học sinh hình như hay nhầm giữa yêu và ngưỡng mộ.

. . . .

Wow, sao phải nhấn mạnh với tớ bây giờ cậu đã giỏi hay cậu đã là ai, nếu cậu làm sao trong khi đi thực địa, vợ cậu hay bạn bè, trong đó có cả tớ, sẽ buồn hơn cả. Sao mà bọn con trai đều thế?! Sự nghiệp của cậu thế nào, không hẳn là điều người thân của cậu quan tâm. Hay ít ra đối với tớ trước nay vẫn là như vậy, tớ thích cậu hay tớ thích Ai Đó sau này vì đã luôn ở bên cạnh nhau, vui buồn có nhau, luôn cảm thấy có một người quan trọng lắm mà chẳng biết tại sao lại quan trọng đến thế hiện hữu trong cuộc sống của mình, vậy thôi. Các cậu chả hiểu bọn tớ gì cả .