Những ngày nhớ nhau, khi rửa bát, ánh mắt nàng hay chạm vào những chiếc muôi tre trên giá. Những chiếc muôi đem từ Lào về, chỉ đơn giản là một đốt tre nhỏ cắt vát kèm theo một cành tre nhỏ cong cong, thế mà đã thành nguyên một cái muôi duyên dáng. Nàng dùng chúng như người Lào vẫn dùng: thổi cơm và thổi xôi. Đũa cả thua xa những chiếc muôi tre này, khi chúng không thể quẹt sát vào đáy nồi và ghế cơm gọn gàng đến thế.
Mỗi lần rửa bát cho nàng, anh không bỏ chúng đứng vào ống đũa như nàng mà luôn treo chúng lủng lẳng trên giá, như hai con thú nhỏ, thòng hai cái đuôi là hai cành tre xuống tầng dưới. Chỉ nhìn thấy một lần là nàng thích cách để đó, nàng bắt chước anh và để chúng như vậy, đung đưa, chênh chếch, có đôi.
Nàng ảnh hưởng nhanh những thói quen của anh, không để bát qua đêm nữa, chỉ thỉnh thoảng vi phạm, và đi về treo gọn quần áo lên mắc. Riêng chiếc gạt tàn, nàng để nó vào một chỗ khuất khỏi tầm mắt, tất nhiên, nàng thì không thể ảnh hưởng thói quen hút thuốc của anh.

ehe...
ReplyDelete