Viết xong, cô chỉ muốn xóa đi vì cảm thấy dài dòng quá, nhưng không viết thì cũng lăn tăn một chút. Quả thực nếu sắp phải chuyển nhà Blog (damn it!!!!) thì ít ra cái Entry này sẽ nằm đúng vị trí của nó, tức là Ngôi nhà cũ.
Chiều muộn hôm đó, cô nhận được một cú điện thoại giọng là lạ. Sau vài chầu bắt đoán giọng và này nọ, khi cô bắt đầu bực bội, nghiêm giọng lại thì gã đó xưng tên. Ra đó là X.
Cô vui vẻ hỏi anh có khỏe không và ngạc nhiên vô cùng thấy anh cảm động. Quái, nếu không gặp nhau từ năm 22 tuổi đến giờ, mèng đéc ơi, câu hỏi đầu tiên của con người ta có thể là gì khác? Anh hỏi dồn dập, hỏi thăm bố mẹ cô, hỏi thằng Béo đã lập gia đình chưa, kể rằng anh đã chìm nổi suốt những năm qua trong Sài thành ồn ào mà không tìm ra chỗ đứng. Rằng, rốt cuộc anh đã trở lại nơi chôn rau cắt rốn, hy vọng tìm lại chính mình, hy vọng lập nghiệp. Rằng, liệu cô có quan tâm anh đang sống như thế nào, từng sống như thế nào, suốt những năm qua hay không?
Cô vâng lời ngay đi uống một tách cà phê với anh vào cuối giờ, rồi lập tức hối hận ngay sau đó! Nghĩ 1 lúc, cô gọi xuống tổng đài dặn em Hiền cá sấu không tiết lộ số di động, từ nay về sau. Nghĩ thêm 1 lúc nữa cô gửi 1 email cho chắc ăn cho tất cả những ai có thể nhấc phone thay Hiền, dặn lần nữa. Nhưng cô vẫn đi gặp anh.
Câu đầu tiên anh nói khi kéo ghế cho cô là: "Mắt em vẫn to như ngày xưa!"
Kể cho bạn gái, "ló" bảo, "lếu" mà có tao ở đó nhất định tao "lói": "Mắt bà to để bà nhìn cháu được rõ hơn!
"
Vẫn như ngày xưa, anh và cô đối diện với nhau, nói chuyện với nhau, nhưng sống trong hai không gian hoàn toàn khác nhau. Hình như cô nhớ mọi việc tốt hơn anh, nhưng cô hơi hoang mang và lạ lẫm không hình dung được con người trước mặt lại từng là tình yêu thời sinh viên của cô và suýt nữa làm cho cô hết thi tốt nghiệp? Anh thì khác! Anh coi việc cô nhớ và nhắc anh được chi tiết này khác là bằng chứng của việc cô rất nhớ anh. Anh bảo, từ Sài gòn ra cách đây vài hôm, anh chợt mơ về phố Thi Sách có hàng thuê truyện ở ngã ba, nhớ cái ban công đầy hoa leo mà cô thường nhanh chóng xuất hiện khi anh gọi từ dưới đường, nhớ con mèo mẹ khôn ngoan hay bị bắt trộm nhưng biết dứt xích trở về đến n lần; nhớ cả bà nội cô, bé nhỏ, cao 1m40, tóc trắng xanh như cước, nhớ nụ cười của mẹ cô, anh bắt đầu đi tìm xem nhà cô đã chuyển đi đâu, anh biết rằng cô cũng chưa có gia đình và cuối cùng tình cờ tìm ra công ty của cô. Cô tự hỏi liệu việc dặn dò em Hiền có phải là vô ích?
Anh bảo, sau bao nhiêu thăng trầm, anh nhận ra có lẽ anh chưa thể thành công cho tới nay, kể cả lúc có một đống tiền trong túi hay sự nghiệp lên như diều gặp gió, chúng cũng đều sụp một cách thê thảm, một cách quái dị, vì anh chưa có gia đình, anh không có một người vợ đúng nghĩa là vợ, một người hiểu anh, có thể đứng bên cạnh anh trong đầu sóng ngọn gió, một cái phanh thắng cho anh. Anh bảo, nếu cô có gia đình rồi, anh sẽ chẳng bao giờ tìm đến. "Sẽ phô lắm, phải không em?". Và anh bảo, cô hãy tha thứ cho anh tất cả, nếu như một lúc nào đó, anh đã xúc phạm đến cô. Hồi xưa, anh trẻ con ấy mà. Tụi sinh viên ấy mà.
Ái chà!
Anh bảo, cô nên nghĩ đến việc lập gia đình. Đối với phụ nữ sự nghiệp nhứt quyết không phải là số dách (đoạn sau thì tất cả đều biết rồi, khỏi nói!)
Cô bịa ngay ra một mối quan hệ nào đó để nói rằng cô đang tìm hiểu ai đó.
Cô đứng một bên nhìn mình đang nói chuyện rong róc với anh, như nhìn 1 người lạ, à quên, 2 người lạ đang tán gẫu với nhau về 2 người nào đó khác. Cô cũng kể với anh sơ sơ cô đã chuyển những chỗ làm nào trong nhiều năm qua. Cô vừa quan sát vừa đánh mắt qua đằng sau đầu anh. Sau lưng anh, Kasim Hoàng Vũ vừa hạ cánh trong một bộ áo da màu trắng, chiếc mũ cũng trắng. Thực thà mà nói, đẹp trai hơn lên hình!! Sau lưng Kasim, một cô người mẫu ba chi khươn mỗi lúc làm mẫu ảnh thì ít nhất, ôi thôi, 40 đóa hoa sen qua đời làm đệm, và một anh thợ ảnh thích chụp ảnh cưới sến kiểu Hàn quốc hoặc kết hợp ngói cũ trẻ con bu gà thùng chữa xe cầu cổ vào cạnh cô dâu chú rể áo quần trắng muốt. Anh này đôi khi phản ứng rất mạnh mẽ nếu ai đó bảo mình là chụp sến hoặc chụp thế không đẹp. Từng ấy nhân vật đủ biến cô thành một đứa đầu óc rất lộn xộn, mất tập trung, ngay khi đang nói những chuyện nghiêm chỉnh nhất đời với anh. Cô bảo, 2 năm sau khi chia tay anh, rốt cuộc cô cũng đã yêu người khác. Nhưng những chuyện đẹp nhất rồi cũng chưa kết thúc có hậu, có lẽ còn thiếu một chút duyên nợ với nhau. Cô cũng chẳng ngại nói với anh rằng nhiều năm qua, cô hiểu ra rằng trong số những người cô đã từng yêu, hình như anh là người đã cố gắng yêu cô với tất cả những gì anh có, cố gắng nhiều nhất trong số họ, dù họ chưa từng hiểu nhau nhiều cho lắm.
Anh im lặng, uống hết sạch cốc cafe theo kiểu uống bia. Hình như, anh hơi bùi ngùi.
Cô bồi thêm cho một câu rằng vài tháng sau khi chia tay anh, cô suýt nữa không tốt nghiệp nổi Đại học. Nếu bây giờ rơi vào một tình huống tương tự, chắc chắn cô không tốt nghiệp nổi, vì cô bây giờ hay sao lãng hơn thời sinh viên rất nhiều. Nhưng rồi cô cũng chật vật lên loại khá. Cô đã nói thật.
Anh bảo, cô nói nhanh thoăn thoắt như con chim chích nhảy trên đường vàng, vẫn như trước kia, cô thật thông minh, nhưng còn dễ thương hơn và còn dễ gần hơn cả trước kia. Anh không ngờ nói chuyện với cô sau bao nhiêu năm lại gần gũi như vậy. Cô tự hỏi ngày trước có lúc nào anh từng cho là cô thông minh, nếu có, sao anh không bao giờ nói ra? Hay anh từng coi không chỉ cô mà tất cả cư dân dưới gầm trời này đều không thông minh bằng anh? Ờ, thì hồi ấy trẻ con mà.
Họ chia tay nhau như những người bạn thân thiết nhất.
Chiều nào, anh cũng gọi đến Văn phòng cô. Còn cô thì phải tìm những cách nhẹ nhàng nhất để bận một cái gì đó.
Cô đã nói với anh gần đủ sự thật, trừ việc ngay buổi tối ngày họ chia tay, cô đã đi tìm em họ của anh, cậu sinh viên học cùng ngành với anh, đẹp trai hơn cả anh, và hơn anh triệt để ở chỗ tối tối vác bơm ra đầu đường kiếm tiền trang trải học phí, và giống anh ở chỗ cậu ta cũng yêu cô, yêu đúng như một sinh viên đang yêu đến điên cuồng mà không dám xúc phạm đến anh và "chị dâu tương lai", trong khi anh yêu cô theo cách lên xuống thất thường của một ông nghệ sỹ yêu mình hơn hết thảy. Hôm đó, cô đã từng nghĩ rằng những gì cô chưa muốn giành cho anh, quá sớm, nay cô sẽ giành cho em họ của anh!!! May sao, tối hôm đó, cậu bé ốm không đi làm. 24h sau thì cô đã bình tĩnh hơn nhiều, nếu không thì đúng là kịch tính. Cô cũng chưa nói với anh rằng bố mẹ cô nhân hậu nhưng chưa bao giờ đồng ý cho họ yêu nhau, cái thằng cha diễn viên kịch mặt lành lạnh ấy, và cô đã phải gân cổ lên với gia đình hơn 1 lần để chứng minh là những người tài như anh thì phải thỉnh thoảng có tật này tật khác. Cô cũng không nói trong 2 năm xa nhau đầu tiên, cô mất niềm tin vào cánh đàn ông đến nỗi không chỉ không có bạn trai, mà còn tiêu diệt đến không còn một người bạn bình thường nào, cứ con trai là gạt.
Chậc, mà thực ra, có còn quan trọng gì đâu Bao nhiêu nước và rác rưởi đã trôi qua chân cầu.
It's a sad sad situation
And it's gotten more and more absurd . ." *

No comments:
Post a Comment