26 Feb 2008

La'

"lá năm nay nhiều chưa từng thấy trong 26 năm tôi làm nghề này, mà toàn là lá xanh thôi" (lời một chị công nhân VS ven hồ Thuyền Quang).

Có vẻ mùa Rét năm nay thật nhiều kỷ lục

lá 2 Lò đúc 2

Lò đúc

N.H.Huân

25 Feb 2008

Entry for February 24, 2008

Em trở lại nơi đây, trời lại lạnh đi rồi

Một tuần xa em, nắng vàng như rót mật

Anh chỉ nói thế thôi, rất thật,

Đừng suy diễn gì, mưa hết cả lòng anh

25/2/2008,
tặng 1 kẻ tuần trước khoe nắng vàng như mật ong

Nhịp điệu Sài gòn




(ảnh chụp từ tiệm Kem Bạch đằng nhìn ra đường Lê Lợi)

"Ta đi bằng nhịp điệu
1, 2, 3, 4, 5,
Em đi bằng nhịp điệu
6, 7, 8, 9, 10 .. ."
(Trịnh Công Sơn)

Tối nay về đến nhà mà cứ như vừa đi xa nhà. Mở vali ra, quần áo đồ đạc ấm nóng, nhất là cái bàn là . Mình hơi hoảng vì không hiểu tại sao (đến giờ vẫn chưa hiểu tại sao )

Cách đây 1 tuần, mở vali ra tại Sài gòn, áo quần đã đựng riêng trong túi vải (và cả giấy tờ) mà cũng lạnh ngắt. Dường như mình mang cả cái lạnh vào thành phố. Không hiểu trên máy bay họ để hành lý gửi như thế nào nhỉ? Rõ là đồ thì không thể tương tác với thời tiết bên ngoài rồi

Sụt sà sụt sịt, đi từ Hà nội lạnh cóng vào nơi 25 độ không sao, hơn hớn như đi dã ngoại. Thế mà về, Hà nội đón bằng một cơn mưa, thì đã sụt sịt thế này rồi.

Sài gòn cũng đang mưa, mưa bất chợt, những cơn mưa trái mùa. Ai nấy đều nói về mưa từ hôm thứ 6, khi trời âm u nhưng nước ko chịu rớt. Thứ 7, lá me bay tán tác, mưa xong vài đợt, đường vắng, trong này cuối tuần vắng hơn ngày thường đáng kể, các cửa tiệm cũng đóng nhiều hơn (ăn chơi như Tây ) Đi bộ tung tăng trên phố sau khi cafe với em LE về, sướng lắm mà không rõ nguyên nhân sướng là đâu, còn kết quả thì rất rõ ràng: 6 cuốn sách mua trên đường Nguyễn Huệ. Trời biết tại sao mình luôn mua được sách trên đường Nguyễn Huệ. Trong đó có cả Persuasion (đắt lè lè), nung nấu đọc từ sau khi xem 'The Lake House', nên mắc ráng chịu.

Mình lại nói theo giọng SG rồi. Lần nào cũng vậy, vào đây 1 lúc là nói giọng lai. Meo méo, eo éo, nhưng nghe mềm hơn, có lẽ vì vậy tiếp xúc với mọi đối tượng ở SG không bao giờ có vấn đề chi cả.

Thành phố này luôn là nó, dù cho mỗi lần vào lại thấy nó mở rộng ra một chút. Sài gòn không như Hà nội. Hà nội của 2007 rất khác với 1997 hay 1987, tạp hơn, nhưng Sài gòn thì vẫn thế. Nó chỉ mở rộng ra, cao lên, đông đặc người hơn, nhưng nhịp điệu của nó thì vẫn thế. Có thể nó là một trong số hiếm hoi thành phố mạnh mẽ có thể dung nạp và biến đổi con người đến với nó, thay vì bị người ta biến đổi và chia rẽ. Mình viết cũng chỉ để mong định hình được mình cảm thấy cái gì về nó, cái nhịp điệu mình đang nhắc đến là cái gì, bằng 1 từ thôi. Đến giờ thì vẫn thấy là hơi khó. Chưa tìm ra .

Lần đầu đến với Sàigòn năm lên 6 tuổi. Ngô luộc mặn thật là mặn, những bác bán hàng chào mời quần áo diêm dúa và nhiều nylon, quá lạ đối với 1 đứa bé sinh ra và lớn lên trong chế độ XHCN quen ăn mặc giản dị và nghèo. Tranh chuyện lịch sử của chế độ Cộng hòa còn lại trong nhà cô chú xưng tụng đủ loại anh hùng, từ Hai Bà Trưng đến Lữ Gia, từ Nguyễn Huệ nhảy qua Lê Văn Duyệt, chuyện về Nguyễn Tri Phương song song bài nuối tiếc Phan Thanh Giản. Ở miền Bắc lúc đó, chỉ có đối tượng vế đầu được xưng tụng, đối tượng vế 2 là dạng Cách mạng có thể bắn bỏ. Vì thế, trong căn nhà 5 tầng bên hông Rex có hẳn 1 tầng riêng làm phòng khách, con bé Bắc kỳ chỉ chúi đầu vào đọc truyện, chân gác lên thành đi văng, đến mức bị bà trẻ mắng té tát, té tát . Tòa nhà 5 tầng, truyện sử, Thảo cầm viên, quần loe áo chẽn ngoài đường và đồ sặc sỡ . . . tất cả hình như biến tôi thành một đứa trẻ khác, không quen được với cái nghèo từ quá sớm. Bắt đầu biết uống càfe fin.

Lần thứ 2 đi xe đò vào Sài gòn một mình năm 19 tuổi, trong 1 cơn tức vì trượt vụ đi Nga. Ấn tượng Sài gòn lẫn vào ấn tượng chuyến đi xuyên Việt đầu tiên trong đời. Lần đầu tiên biết thế nào là quấy rối tình dục trên xe đò và được 1 số thành phần: phụ xe, các chị bán buôn, các anh (cũng bán buôn) mặt mũi bặm trợn bảo vệ (và suốt ngày mua nước ngọt cho, amen!!) 19 tuổi, béo như một miếng thịt kho và má to như 2 miếng bánh đúc. Đứng bên cô chị họ thanh tú, mũi cao trong Thảo cầm dziên chụp hừn, mình nông dzân một cục!! Dấu vết Sàigòn để lại không nhiều, nhưng rất cụ thể: một mái tóc mà thợ Hà nội khi đó không bao giờ cắt, ngắn đến mang tai, rất mượt, và sau ót, một cái đuôi rùa dài 5 phân (cả lớp đại học nhớn nhác vì cái đuôi này!!). Cũng lần đầu tiên biết thế nào là hàng thùng và trung thành với nó suốt 4 năm đại học còn lại, cho tiết kiệm, và cho thoát khỏi các bộ đồ của mẹ.

Lần thứ 3 chả nhớ gì. Chỉ biết là suốt ngày đi shopping. Đã bắt đầu làm ra tiền.

Lần thứ 4 là Tết. Đi công tác một mình với 2 sếp. Sếp phó người Hàn quốc nêu gương cho nhân viên bằng cách nói với sếp trưởng người Scotland rằng chàng sẽ đổi vé ra sớm 1 ngày, vì "hết công việc trong này rồi, tôi không muốn chúng ta lãng phí tiền cho 1 đêm Khách sạn của tôi nữa". Có vẻ bài học này không thấm, vì "nhân viên" thẽ thọt xin sếp Scotland "cho tui ở lại ăn Tết trong này luôn". Thế là ở lại thôi. Đông tắc thở giao thừa trên đường Hàm nghi và chuyến đi chơi để đời xuống chợ hoa Thủ Đức. Trời ơi, Tết trong này rực nắng vàng như vậy sao? Tung tăng đi chơi Suối tiên trong váy ngắn tóc ngắn và mồng 4 Tết bưng ra Hà nội một cây mai tự tay chọn trong chợ mai Thủ Đức, cây mai cao 2 mét, giá 200 nghìn, tiền cước cũng đúng 200 nghìn luôn! Năm đó, mai nặng dưới 6 kí miễn cước phí.

Mẹ bảo mình đã mang nắng về nhà, hẳn là mẹ rất tự hào khi thấy hàng xóm xúm lại trầm trồ khen ngợi

Chẳng bao lâu sau quay lại Sài thành và ở rịt trong này từ tháng 6 đến tháng 9. Bà lo trang phục trong công ty khuyên mình mang theo váy chứ đừng mang quần (đồng phục gồm cả quần áo và váy áo) vì: "trong đó chắc nóng lắm, mày mặc quần không thiết thực." Nhưng mùa Hạ trắng trong này vẫn thoáng gió, đến mức có thể mặc áo dài đi bộ trên phố cả ngày, đến mức mình chạy từ đầu tới cuối thành phố, có ngày gặp vài chục công ty (nếu là trong 1 tòa nhà) mà chẳng một chút mệt mỏi. Khi trở lại Hà nội, ai nấy đều khen .. trắng ra, và đoán: chắc ngồi phòng máy lạnh suốt ngày chẳng làm gì hở? Bắt đầu mê thích Saigon Saigon Bar và biết thế nào là Gossip, Mưa rừng, Tiếng Tơ Đồng và Spaceship. Hàng tối bám trụ ở quán bán nghêu cộng xôi gà ở Mạc Thị Bưởi, các bữa tối hơi kỳ quặc (nghêu cộng xôi gà), nhưng quán đó bán như vậy, và mình thì ăn hết!

Mỗi lần vào trong này, thành phố cứ như biến đổi gen cho mình. Đi lại nhẹ nhàng, kết thân dễ dàng, ngay trong lúc mơ màng nhất cũng làm ra tiền, cuộc sống không xô bồ, mà là say sưa. Khi mua 1 cuốn sách, mình bỗng nhiên cũng quyết định nhanh hơn, và luôn mua được nhiều. Không hiểu!!!

Chẳng bao lâu nữa các sếp đều nhận ra mình tha thiết với thành phố này. Một quyết định điều chuyển được đưa ra mau lẹ, dỹ nhiên vì lợi ích công ty, nhưng không hiểu sao không một ai thèm cho mình biết, không một ai thèm hỏi ý kiến. Tình cờ, mình biết, tình cờ, lúc đó bỗng không muốn đi (vì tình, hixx). Thế là chống lại, mặt các sếp cực kỳ xẩm xì, và kết quả là mình phát chán mà rời đi sau nửa năm nữa, rời cái nơi làm kế bên hông Nhà hát lớn mà mình yêu quí cực kỳ sau 3 năm bảy nổi ba chìm với nó.

Sài gòn, Sài gòn . . .

Việc đầu tiên sau khi bỏ việc là vào Sài gòn, rồi từ đó sang Camphuchea, chuyến đi đã làm thay đổi toàn bộ cuộc sống, rồi từ đó kiếm sống dễ dàng hơn và nhiều thời gian để lang thang hơn. Rồi từ đó . . .

Nhưng ý định ở lại hẳn đã tan biến, để khởi đầu thì phải quay về cố hương. Cô bé bán xôi trên đường Mạc Thị Bưởi thi đậu Đại học ngay năm đó, thế là cũng không bán nữa. Thiếu cô bé và gánh hàng nhỏ, quận I thiếu 1 cái gì đó cực kỳ cơ bản! Đã nhiều năm, mình vào Sài gòn gần như hàng năm, đã thay những bữa tối nghêu và xôi bằng trôi nổi các hàng ăn khác, nhưng thói quen đi bộ từ kem Bạch đằng qua bùng binh Nguyễn Huệ, đi về phía Mạc thị Bưởi và trên đường dừng lại mấy cái nhà sách thì vẫn vậy. Bắt đầu nhận ra vì sao mình yêu thành phố này và mỗi lần trở vào cứ như đi sưởi nắng. Dù cho nó nhớn lên, cao vòi vọi, rộng mênh mông, bãi bồi bên Thủ Thiêm nay đã sắp cạnh tranh với Quận Nhứt thì Thành phố này vẫn chỉ là nó - nhanh mà chậm, vô số quán cafe trong ngõ, bước qua cánh cổng hẹp là một không gian xanh rì và rộng rãi, nhạc Trịnh Công Sơn nhè nhẹ, những chị bán hàng rong đậu một cách cố định bên hông các cao ốc, không sợ và cũng không quan tâm sự xa hoa liền kề, những lời chào nhanh nhẹn và ngọt ngào của mọi người làm dịch vụ, điều mà Hà nội sẽ còn chờ lâu, khu phố Tàu quận 5 lúc nào cũng kìn kìn sôi động, và bạn bè cứ ới một tiếng là vội vàng chở mình đi chơi và shopping, những nhà hàng cứ mỗi năm lại mở thêm với món ăn mới của một nước mới nào đó, bộ sưu tập các Bar san sát quanh trung tâm, bộ sưu tập những ngõ hẻm bán hải sản và lẩu cá kèo, lẩu mắm đến nửa đêm, những cửa hàng giày và đồ du lịch mà đồ gì cũng có, và balo túi xách, ui chao vừa nhiều vừa rẻ . . và cách nói chuyện của người Sài gòn, luôn luôn có vẻ ganh tỵ vì mình vừa từ xứ lạnh vào, dù mình mới vào hay vào đã vài tháng, vì da mình còn trắng sau một mùa đông ít nắng, vì A,B,C,D,E . . .

Cái thay đổi duy nhất ở trong này, dễ nhận nhất, là thời tiết. Sài gòn bây giờ Tết không còn nóng như xưa nữa, 24-25 độ thường xuyên, nhiệt độ mà một nửa dân số Sài thành mặc áo khoác và len dài tay ra đường, gái Hà nội tự hào mặc áo cộc tay đứng nhìn xuôi ngược, nhất là mấy hôm nay, cuối tháng 2, những cơn mưa trái mùa, se se . . . .

22 Feb 2008

Ad




"Tôi vẫn thổ lộ tình yêu với anh ấy, dù rất sợ bị từ chối.

SốngNghĩaLàKhôngChờĐợi."

(quảng cáo của Sulsilk, nhìn thấy trên đường Ng Văn Trỗi quận Phú nhuận, hàng ngày mình qua lại đây 2-3 lần)

Ồ, . . . .

Nhưng sao lại là Sunsilk nhỉ? Không một tấm ảnh, không minh họa cử chỉ, chỉ có những dòng chữ.

Vẫn chưa nghĩ ra link giữa việc dùng Sunsilk gội đầu và việc thổ lộ tình êu không chờ đợi với 1 ai đó

16 Feb 2008

Ai lên châu Mộc . . .

Ai lên châu Mộc mùa xuân ấy

KK1

Tìm chút mơ hoa mọng chót cành

hoa đào Co Loóng


Sương giá dầy giăng bàng bạc lối

orchid

Lạc bước một vườn xanh thẳm xanh

mận2

Thi hứng co ro đà khó phát
rét  . . .
Kỹ nghệ loay hoay đâu dễ thành
chitto
Âm u trời đất ưa đánh đố

vườn mận

(câu cuối chưa nghĩ ra,
nhưng đại khái có 2 anh chị tròn như củ khoai tây này )
20-feb: đã ra:
"Hềnh hệch nhân gian thường coi khinh"

múp míp

Sau 4 ngày sưởi nắng ở Sài gòn, vì không nghĩ ra câu 8, hì hì sửa luôn câu 7 cho dễ gieo vần hơn, xong

12 Feb 2008

nhân diện, đào hoa . .

Hắn vừa đi xe máy trong sương vừa chửi.

Chuyện này rõ là không bình thường. Bụng hắn đầy 1 bồ chữ, nhưng quả không mấy khi hắn chửi. Mỗi khi lên xe, lòng hắn luôn phơi phới. Khi hắn đã chửi mà lại còn vừa còng cọc xe máy vừa chửi, tức là hắn đã tức, tức lắm lắm.

chitto

Đầu tiên hắn chửi trời. Ai cũng vậy, chửi Trời trước tiên vì nếu chửi ngay một đứa cụ thể thì tuy nó không có đòn sấm sét, nhưng cũng dễ phải trồng răng, mà hắn thì mảnh khảnh. Hắn chửi Trời làm ra cái lạnh chưa từng thấy trên toàn thể Vịnh Bắc bộ làm tấm thân còm cõi của hắn run lẩy bẩy trong sương giá, tay hắn bọc mấy lớp găng xanh đỏ tím vàng nhưng còn chưa ăn thua. Mắt hắn mờ tịt đi sau lớp kính mũ bảo hiểm. Trời ơi là trời, sao đã sinh ra người gầy còn sinh ra cái rét!!! Đã trọn một tháng rồi, băng không ra băng tuyết không ra tuyết, nhưng lời nói thì đông đặc lại khi vừa ra khỏi mồm. Hắn không dám chửi to. Mất hơi! Việc cốt yếu lúc này là lấy hơi. Trên đường, nhiệt độ xuống 0 độ. Trong thị trấn: 3. Trong nhà: 6.

Thứ nữa hắn chửi đời, đời sinh ra hắn thừa nghĩ suy nhưng lắm khi thiếu kiên quyết, hắn đã biết là hắn đừng có dại ra đường vào giời này, nhưng nể tình lũ bạn nói ra nói vào thế nào đó, nhất là phong thanh nghe thấy mấy đứa con gái rửng mỡ đòi đi xe máy lên núi một mình, tính đại hiệp trong hắn lại trỗi dậy, ôi tình đời, hắn lại tặc lưỡi thôi thì đi vậy. Ngày xuân tháng Tết, chúng nó đi có bề gì lại chả cong môi dồi mỏ lên vắt tên hắn ra mà réo cả năm. Thôi thì thà ta chửi người còn hơn tạo dịp cho người chửi ta. Nợ đời!

Rốt cuộc tất nhiên hắn chửi đến Người. Rét chết cò thế này, Hà thành còn biến thành cái đại tủ lạnh, thế mà cái bọn rửng mỡ ăn hết bánh chưng Tết ấy không nghĩ ra trò gì khác thì bày trò đi xe máy lên châu Mộc xem hoa. Hoa hoét gì, hắn ân hận quá đi mất. Sương giăng đặc 48h trên 2 ngày khiến mấy chiếc xe máy bò đi nhanh như sên, mất đứt sáu chục cây đường núi không nhìn thấy gì ngoài cái mũi của chính mình và vài ánh đèn vàng đi ngược lại. Mà bọn xe tải xe khách trên này, cậy đất lề quê thói, phóng như tên bắn không coi sương với muối ra gì. Ôi cái bọn trời chu đất diệt kia, hắn hận quá đi mất, nếu không có chúng, không có bữa cafe chết tiệt mà mặt đứa nào cũng hừng hực sát khí ấy, chúng nó rủ mà như không rủ, rê mà như không rê, thuyết hắn thì không chúng nó lại cứ rủ nhau, loáng một cái chúng nó đã quyến rũ hắn xong vào con đường 0 độ. Để rồi đi mới 1 ngày chúng nó đã oánh chén no nê xong ngày thứ 2 ngủ trương mắt ra đến gần giữa trưa, thỏa mãn một cách rất hạ tiện với lũ hoa cỏ chụp được trên đường, trong mấy cái vườn mờ mờ ảo ảo như rắc muối, trong khi hắn, kẻ ghi danh cuối cùng, thì hăm hở vác máy chạy vài vòng quanh thị trấn từ sáng sớm, tiếp tục khai phá. Hắn còn tinh thần hơn nhiều, chứ chúng nó thì đi chơi mà chỉ có ngủ, chúng nó có biết thưởng thức quái gì đâu, một lũ nông nổi, lúc mờ mịt sương muối cả chiều qua:Sướng! Tan sương trong bản vào gặp hoa đào hoa mận: Sướng! ngồi ăn tối vừa ăn vừa hơ giày tất ướt rượt nước sương: Sướng! Vừa đi vừa lẩy bẩy như ông già: Sướng! sưởi xong ăn bánh chưng rán với . . xách bò: sướng! Tay đỏ loét nứt nẻ: sướng! Chân ngâm nước nóng: sướng! Lúc nào chúng nó cũng cứ rúc ra rúc rích như chuột ngày, như thể năm nay năm Chuột thì cách nói chuyện cũng phải khác, Chuột Stylish! trong khi hắn một mình tiếc hùi hụi một chuyến đi gần hơn, ấm hơn, thư nhàn hơn. Giá kể hắn không kè kè với chúng, có phải giờ này hắn đang tắm suối nước nóng hoặc chạy xe thong dong dưới đồng bằng, dễ chịu biết bao nhiêu. Sướng khổ nó phải rõ ràng nhất quán, ai như chúng! Hắn chửi vắt nóc cả bọn ấy lên, nhất là giờ này, gần 11h trưa rồi, chúng nó còn ườn ra chưa chịu lên đường. Thế mà cũng đòi đi xem hoa, bọn của nợ!

Hậm hực, hắn mở lũ ảnh chụp hoa đào hoa mận trong mấy bản ven đường ra coi. Nào đâu thấy nhân diện, đào hoa tương ánh hồng là đâu, giữa những nhánh hoa đào, mặt đứa nào đứa nấy xám ngoét vì rét và chằng chịt nào là khăn nào là khẩu trang. Thân thể chẳng có tý gì thon thả hay vạm vỡ hay xếch xy mà tùm hụp mớ ba mớ bảy quần áo mưa và quần áo rét. Vườn rộng với vài ba con người bé nhỏ nom càng mênh mang. Mận xanh mướt mát cả lá lẫn quả, oèo năm nay rét quá, đào hoa không khai hội, cả khu vườn mận mênh mông chỉ thưa thoáng dăm cây đào. Nhưng mận thì ngược lại, mận không sợ rét, không chê rét, càng sương giá lá mận càng xanh mơn mởn, xanh đến nỗi dọc đường hắn đi mận độc chiếm viền một đường xanh nhấp nhô trong sương làm vạch phân định duy nhất giữa đường nhựa và vườn tược.

Lũ gà vịt trong sân cũng vậy, chúng chẳng kinh gì lạnh giá, thong dong đi lại kiếm ăn, chiêm chiếp hay ụt ịt gọi nhau kéo bè kéo lũ quanh quẩn bên chân hắn. Hắn click vào mấy tấm ảnh chụp trên cái sân đất ngắm nghía kỹ. Làng bản đi vào ống kính của hắn cũng nhiều, hoa lá cỏ cây không thiếu, nhưng
lần đầu tiên hắn đi xe máy đường trường vào cái thời tiết kinh dị như thế này, sương giá làm thui chột hết cả ý vị của chuyến đi trong hắn, tê liệt cả niềm vui sướng được cầm máy ảnh đi săn của hắn. Lắm lúc trên đường trường hôm nay, hắn đã tưởng chết vì gần như không nhìn thấy gì, tay chân đã tê cứng vì cái giá buốt xuyên từ trong xương ra không điều chỉnh tay lái được nữa. Chỉ có điều, ôi chao, cũng như bao lần, nhìn lại hoa đào ngậm vài giọt sương, mái lều nhỏ thấp thoáng trong tán cây, gà vịt lợn ngan ngỗng, phong lan đung đưa bên chái nhà, hắn lại dịu lại và không còn ghét được cái bọn đáng ghét đã lôi hắn từ trong chăn ra ấn vào sương mù rét buốt và thậm chí nguy hiểm nữa. Cuộc sống mưu sinh ban ngày lăn lộn ban đêm ôm laptop ủ trong chăn ấm lại một lần nữa chuội đi không còn hấp dẫn, hắn thở dài, thế là hắn lại một lần nữa nhượng bộ rồi. Rồi chả biết hắn còn nhượng bộ bao nhiêu cái bọn điên rồ cứ nhắc đến đi chơi là lao đầu vào đi và bao nhiêu ý định điên rồ của chính hắn nữa đây? Bâng khuâng hắn tự hỏi, hắn cần khôn ngoan cư xử cho hợp thời, nhất là hợp thời tiết, hay là cần kiên quyết một cách ngu ngốc như cái bọn bạn chết tiệt này, cứ thích là đi thôi?

Rốt cuộc, hắn lại ôm lấy cái bàn phù thủy và thay vì chửi, hắn thảy ra một cái blog ra chiều tự sự hơn: (click nào!) "Khôn ngoan và kiên định"!

6 Feb 2008

Tết




Một năm dương lịch trước, post lên blog 1 bài thơ mà vì giận dỗi, làm từ mồng 1 (Tết Dương lịch) nhưng để hơn 1 tháng mới cho xem. Suýt nữa bài thơ đã bị xoá sổ

Một năm âm lịch trước, anh xông nhà, xông cả sinh nhật của mình luôn. Mình khoái sinh nhật của mình trùng vào Tết hay sau Tết , và tất nhiên mình rất khoái cái vụ xông nhà đôi đó

Nhanh nhỉ

Không biết tuổi của người xông nhà năm ngoái có hợp năm không mà cả năm đi tít mít, không biết năm Chuột này thì sao "Bọn nó" đang rập rình một số nơi và ý chúng nó chính hợp ý ta: "Vẫn chưa lấy chồng à? Ừ thế thì tranh thủ mà đi đi em ạh", "Lâu lắm em không đi cùng hội này còn gì . . . "

Thế là "em" quyết tâm kéo cày trả nợ và còn cả kéo cày tạm ứng nữa trong lúc mọi người ầm ào sắm Tết. Tranh thủ ghi điểm với đối tác một tý, để lúc cần còn nhờ vả ai đó "trông nhà" cho mình đi chơi.

Nếu sáng nay không ra đường, đơn giản sẽ chỉ thấy Tết năm Tý này toàn là chuột đùng đùng tích trữ gạo một cách mệt mỏi. Chỉ 1 tý nữa là mình phải định nghĩa Tết = va quệt, khói xăng và giá tăng theo kiểu tên lửa. Tối qua thì thở hổn hển định nghĩa Tết là dọn nhà

Nhưng sáng nay, cứ như thể sau 1 cơn đau đẻ, đường phố đã nhẹ tênh và rộng thênh thênh, xe tải chạy hết mất tiêu, đã có thể hít hà được cả mùi violet thơm man mác.

Ở nhà, lá mùi được chia thành nhiều bó nhỏ rải khắp các phòng từ tối qua, thơm sực. Đối với mình, thiếu khói pháo và mùi già thì Tết không còn hương vị của Hà nội nữa. Ồ, mà đến bao giờ lại được đốt pháo và nhặt pháo xịt làm pháo chuột đây

Đã thắp hương xong trên bàn thờ ở văn phòng, cúng xong thì lẩm nhẩm khấn thêm các cụ 1 câu "P/S" là chiều nay đừng có gì phát sinh cho con trực được yên ổn (mà làm việc riêng, chat chit . .). Hương thơm ngát; từ lúc nhà Thu, cô bạn thân, nghỉ làm hương, bây giờ mới mua được hương thơm thế này. Cuối cùng, Tết của mình cũng đã về thật rồi