26 Dec 2008

when I think back

MerryXmas_NewYear

just received a friend's card
and when I think back
I miss that gang
I miss those dawns
so much!!

21 Dec 2008

mê tín . . . .




Đoảng, lại ngã

Nếu mê tín, chắc hẳn nàng đã có thể quy lỗi cho cái xe cà tàng đã hất nàng xuống đường. Mấy lần ngã xe, nàng đều nhìn quanh và tự nhủ mình thật là may mắn!! Này nhé, đường dù đông hay vắng cũng ko có thằng xe tải nào chạy vù qua, thế mà không phải may sao, trong khi lần nào ngã nàng cũng bị xe đè lên người nằm chết ngắc! Người xung quanh luôn giúp nàng nâng xe lên ngay và dìu nàng vào hè, chưa lần nào có người cò kè đứng ra lèm bèm bắt đền bù này nọ, chả nhẽ không may sao?

Nhưng lần này, nàng hơi hơi rét; 3 vụ ngã xe trong 4 tháng rưỡi quả là không ít. Từ lúc biết đi xe máy có bị thế bao giờ đâu

Phải, có thể lắm, đúng cái xe máy đã chủ tâm hất nàng xuống đường, mấy tháng nay nàng đi đi lại lại xem xét này nọ tính chuyện đổi xe, nó hằm hè lắm Nịnh nó cũng không được, đó, vừa về tắm rửa sạch sẽ sáng bóng cho nó xong thì trời mưa

.
.
.
Ảnh: 1 vụ ngã xe khác, nhưng hôm ấy là chơi trò chơi lấy thưởng

15 Dec 2008

Ti amo




Ti amo dove seI andato, amore mio, amore mio . .


I remember when I saw your face
you caught me smiling, I had to look away
and I could not resist the promise of your kiss
now, dream is all I do, of paradise and you

chorus
I wanna be where the sun is shining
amore mio!!
I wanna have you there beside me
amore mio
now these lazy summer days
they seem so far away
but wherever you may go
Ti amo

I remember sunsets on fire
endless night of passion
burning with desire
I close my eyes and I can see your smile
sky is clear, the ocean blue
I'm in paradise with you

chorus


take me back where the magic is
let me hold you in my arms
under the stars
rainy days and lonely nights
only darkness there's no light
without you in my life

Ti amo!!

11 Dec 2008

Entry for December 11, 2008

Hổng hiểu sao cả năm ngoái chã phải đi dự một đám cưới nào, trừ 1 em ở văn phòng , còn năm nay thì mọi người no dồn đói góp (chắc để lấy tuổi sinh con?!) Những đứa bạn gái 7x mãi không thấy chúng nó yêu ai: tự nhiên cưới ! Những đứa bạn trai 7x đang cực kỳ kén chọn hay đã ly dị một lần: thôi cũng cưới ! Văn phòng 2 em: cưới xem sao ! Các cháu và anh chị em trong họ hàng: thi nhau cưới! Bạn bè gần xa bà con khối phố: cũng cưới! Mình trốn đám cưới như chuột ấy!

Cái trốn đầu tiên là tốn , nói thì dã man, nhưng chắc chắn cưới là tốn, hay nói đúng hơn là cái cảm giác vô duyên đeo đẳng; dường như người mừng cưới không chắc mình mừng thế này thì có ai mừng thật hay không, hay thiếu mình đi có sao không, khi mà 2 họ đông chật thế kia!!! Nhất là mấy đứa bạn mà mình muốn mừng vui cho nó nhất (cả single lẫn đã ly dị) thì chã đứa nào cưới cả :(( Rút cuộc cách giải quyết của miềng là: trong họ hàng ---->>> nhờ bố mẹ; Ở văn phòng: hu hu, không đi không được!! Bạn bè hơi thân: trốn thẳng cánh và đi công tác (công tác thật chứ ko thèm vờ, hix, mình mà đã muốn đi công tác có trời mà đỡ được, he he ); bà con khối phố: lặn luôn ! Rút cuộc mình nghiệm ra mình toàn đi đám cưới bọn có quan hệ làm ăn hoặc bọn lấy tây, hix, 2 lý do: bọn có quan hệ làm ăn, ít ra mình có thể join cùng 1 vài hội cũng có quan hệ làm ăn và đám cưới nhiều khi chỉ là cái cớ cho bữa cafe sau đó, còn bọn lấy tây (tất nhiên, toàn bạn gái) thì đám cưới của chúng nó kiểu gì cũng ít người, nhẹ nhàng hơn. Cái cảm giác đến 1 đám cưới chỉ có vài chục người, chắc chắn toàn là thanh niên, có thể chỉ cần nâng ly rượu chúc mừng mà chuyện trò rôm rả với cô dâu chú rể cả buổi và đung đưa nhảy nhót tý ty vẫn dễ chịu hơn là vào 1 khán phòng 200 người, đông đặc, mình ko biết ai và khả năng nói chuyện lâu lâu với cô dâu chú rể là cực ít. Chưa kể MC thường là rườm rà và rứt chán!

Mình nhớ những đám cưới mà thiếp mời có thêm 1 cái thiếp con, còn mình thì thích những cái đề trên thiếp lớn, tức là mời ăn bánh kẹo, chỉ là bánh kẹo mà thôi, . . . căng rạp ngồi cắn hạt dưa và hút thuốc lá nói chuyện tào lao, thật nhẹ nhàng . . .

Rút cuộc, cái đứa chỉ thích nhẹ nhàng này có dã man và thực dụng hay không

P/S. Hôm nay đi một đám cưới cũng chán và cũng đói nhưng là em ruột con bạn thân, không đi nó giận , hu hu . . Được cái cô dâu chú rể hát hay chưa từng thấy, hóa ra bố cô dâu là nhạc sỹ C.V.Bách, ổng cũng lên hát nốt. Tiếc hùi hụi không mang máy ảnh!!!!

3 Dec 2008

Entry for December 03, 2008

Những ngày nhớ nhau, khi rửa bát, ánh mắt nàng hay chạm vào những chiếc muôi tre trên giá. Những chiếc muôi đem từ Lào về, chỉ đơn giản là một đốt tre nhỏ cắt vát kèm theo một cành tre nhỏ cong cong, thế mà đã thành nguyên một cái muôi duyên dáng. Nàng dùng chúng như người Lào vẫn dùng: thổi cơm và thổi xôi. Đũa cả thua xa những chiếc muôi tre này, khi chúng không thể quẹt sát vào đáy nồi và ghế cơm gọn gàng đến thế.

Mỗi lần rửa bát cho nàng, anh không bỏ chúng đứng vào ống đũa như nàng mà luôn treo chúng lủng lẳng trên giá, như hai con thú nhỏ, thòng hai cái đuôi là hai cành tre xuống tầng dưới. Chỉ nhìn thấy một lần là nàng thích cách để đó, nàng bắt chước anh và để chúng như vậy, đung đưa, chênh chếch, có đôi.

Nàng ảnh hưởng nhanh những thói quen của anh, không để bát qua đêm nữa, chỉ thỉnh thoảng vi phạm, và đi về treo gọn quần áo lên mắc. Riêng chiếc gạt tàn, nàng để nó vào một chỗ khuất khỏi tầm mắt, tất nhiên, nàng thì không thể ảnh hưởng thói quen hút thuốc của anh.

17 Nov 2008

Entry for November 17, 2008

London Eye

"London Eye"

Nàng đã về roài. Trời London lúc nắng lúc âm u y hệt như Hà nội, nhưng hiền hơn. Mỗi tội rình tuyết không có, hixx x x x x . . ..

Nàng không biết chọn cái nào giữa 3 cái: lên VP làm việc, 1 núi việc, cả thành quả lẫn hậu quả của trận đi vừa qua --- ngủ cho bớt jetlag --- và đi ăn trưa. Cuối cùng nàng chọn viết linh tinh để oánh lừa cơn jetlag. Viết xong sẽ đi ăn trưa, sau đó mới mò lên làm việc được.

Nếu bọn chết tiệt ở sân bay mà không học cười và bớt ăn nói chỏng lỏn đi, thì có mà tiền tỷ US$ đổ vào ngành du lịch, khách cũng có mà quay lại vào mắt. Lạ, cứ về đến VN là đầu nàng lập tức bị ập vào những ý nghĩ thô bạo, nhìn cái sân bay cũng thấy ngứa mắt, sân bay gì mà lạnh lẽo, lạnh lẽo từ ngoài vào trong.

11 Nov 2008

Entry for November 10, 2008, London, ghi nhanh r ờ i r ạ c

Đã xong ngày oánh vật đầu tiên, kết quả ko đến nỗi.

London đang mưa to, gió còn to hơn, tốc độ 29-30dặm/h, tức là khoảng 45km, tốc độ của gió bão. Có những đoạn chỉ 200-300m mà mình đi liêu xiêu, phải bám chặt lấy bọn nó cho khỏi ngã.

Nhưng việc thì làm trong nhà, ấm sực. Cái hội chợ này đúng là hợp chủng quốc, mấy em biểu diễn ăn mặc như Carnival Brazil đứng cạnh các em đạo Hồi mắt đen nháy, khăn đen áo dài đen, mà sao ở đâu lắm gái đẹp thế không biết, hu hu, mình cứ đi ngắm gái là thế nào?

90% dân đi dự hội chợ, cả buyer lẫn seller, mặc đồ đen kịt, đẹp thôi rùi là đẹp . Mình chơi áo màu sáng jupe đen, tự nhiên thấy mình ko pờ rồ bằng chúng nó, hix x, ân hận ......

Đã lâu lắm mới hút một điếu thuốc, khi đứng dưới mái hiên chờ xe đón, trong cái lạnh ngòn ngọt, mình bị lây ; xung quanh mình có đến 4-5 cô và 1-2 anh cũng đang hít hà khói thuốc. Lạnh và hơi hơi buốt, nhiệt độ chừng 7 độ, lâu lắm mới tự nhiên thèm thuốc và thấy vài hơi trong gió lạnh thiệt là ngon.

3 Nov 2008

Entry for November 03, 2008

Đợt sản phẩm đầu tiên đã xong, chậm mất 2 ngày vì mưa lũ nguyên liệu ko về được.

Bây giờ mới oải, thèm gì ko thèm lại thèm 1 điếu Mal trắng và gác chân lên ghế, trước mặt là con Chuột túi, như hồi sinh viên.

Bây giờ thì thèm ngủ

2 Nov 2008

Những ngày mưa tháng 10

Giã biệt Hàng Tre. 4 năm gắn bó vui buồn với nó, bao nhiêu người đến và đi. Cái văn phòng luôn bị nhầm địa chỉ với Hàng Bè ấy. Bọn Xa lộ 4 tiếc hùi hụi, tiếc ra mặt. Từ ngồi tầng 1 mình bị điệu lên tầng 2, và bây giờ qua nhà mới là trèo tận tầng 5. Đỡ bao nhiêu là công tập luyện

Hôm qua cả ngày không bước chân ra khỏi nhà. Sáng nay đến chuyển VP trong trời mưa tầm tã. Đường từ nhà đến cơ quan ngập 2-3 chỗ, có chỗ ngập bánh xe, he he, con Crypton cũ vẫn đi vèo vèo. Nếu không phải vì cái mobile sắp hết pin thì đã nhiều lần, mình chụp được những kiểu ảnh để đời. Vì không dám dừng lại chụp, chỉ nghếch mắt lên xem, nên nhiều lần mình suýt mắc mắt vào những cái gọng ô nhọn hoắt của mấy em cầm ô quá thấp và đi nghênh ngang giữa phố.

Năm 84 cũng có 1 trận như thế này, mép hồ Thuyền quang hình như ở đâu đó giữa phố Quang trung và phố Nguyễn Du. Nhưng trận đó đỡ ác liệt hơn, vì mọi người đều đi xe đạp. Chú Bảo của nó, năm ấy đã là một nhiếp ảnh gia ác chiến, xách cái mini xanh của cô nó đi chụp ảnh. Chú chụp toàn đen trắng, rửa giấy lụa. Ảnh của chú đẹp đến mức sau trận lụt, nó nhứt định giữ mấy tấm lại làm "kỷ niệm". Trẻ con khôn thế!

Tối, 10h mới xong việc, về nhà, mưa đã tạnh từ lâu, nước rút khô cong, đường vắng như Tết Nguyên đán. Vừa đi vừa cười ước mình tự dưng có một loại nam châm hút dép, cứ gọi là giàu to!

Chị hàng xôi vừa nhìn thấy mặt đã túm lấy tay: Em đi chợ chưa? Hóa ra chợ tắc đường, mớ rau muống 25 nghìn, wow!!! Tối qua cậu bé IT ở công ty nghe nói định ngủ lại văn phòng thì đến 7h nhận điện thoại của bố mẹ: Con về ngay, mau tiếp viện, bố mẹ và em không có gì ăn! Nhà cậu ta ở Thành công, ngập đến ngực như ốc đảo.

Tối qua có 2 kẻ ngồi làm việc với nhau trên mạng từ 12h đến gần 3h đêm, lý do là 1 kẻ ko ra khỏi nhà, nhưng ngồi ôm máy tính và điện thoại từ sáng đến đêm chuẩn bị cho chuyến đi xem "ngoài kia tuyết rơi đầy" còn 1 kẻ thì đến 12h đêm mới mở được đường máu về nhà. 1 kẻ nói: Mai hoãn chuyển VP thôi, mưa to quá, tay kia cả ngày theo dõi báo chí liền gửi ngay đường link Dân-Trí: Đừng hoãn, chủ nhật mưa còn to hơn đây này. Rút cuộc, sáng nay ai nấy đội mưa đi dọn VP, xong đâu đấy thì mưa tạnh

Chả hiểu thế nào mà hôm qua, trong lúc dân tình bị đói hoặc lội nước thì mình ngồi nhà ăn xôi đậu xanh, xịt gà (trứng nở ra gà nên tất nhiên trứng gà chính là gà), canh chua tôm (đơn giản: dọc mùng khô ngâm nước nóng cho nở mềm ra, thêm một thìa canh sốt cà chua Trung thành và ít dấm + 1 gói gia vị loại ngon thừa hưởng từ 1 lần ăn mỳ nào đấy, tôm rang có sẵn trong tủ lạnh), uống hết 1 trong 3 lon bia (cũng trong tủ lạnh) và nước nho đen (món này mình nghiện), tráng miệng bằng kem (món khoái khẩu dạo này luôn tích trữ), táo (hôm trước nữa các cụ bắt cầm về), chuối tiêu, mì nấu nước ngao đầy sả (hôm trước có 1 vụ đập phá hải sản ở nhà với chàng). Cả ngày chỉ toàn ăn là ăn. Nói chung, mưa rất khó hại những kẻ độc thân coi mưa bằng vung. Và nói chung mình thề không bao giờ ăn 25K một mớ rau muống! Không bao giờ!

VTC9 đang có chương trình Chuyện phái đẹp. Mỗi lần là 4-5 cô xinh đẹp từ 8X đến 6X nói chuyện phiếm về các vấn đề dính đến chị em. Chương trình chán ơi là chán, mỗi tội nó tồn tại vào 2h đêm và khu nhà mình chưa có cáp. Đã 1 tuần rồi, không đêm nào đi ngủ trước 3h đêm, cái giá phải trả cho 1 năm oặt oẹo vừa rồi, xí hổ

Khu nhà mình đáng yêu khôn tả. Hôm nay về qua cầu Chương dương, phố vắng cầu không có điện, mình phóng như bay nhưng tự hỏi liệu trong khu có mất điện như Thành công không. Nhưng không, đèn đuốc sáng choang, nhưng không hiểu sao không nhà nào vẳng ra một tiếng động. Mình tự nhiên ước mình có cây đàn piano như cô cậu bé nào ấy ở K13, cứ gọi là oánh từ đầu này đầu kia xưởng xức inh tai nhức óc. Không một tiếng trẻ khóc, tiếng TV bóng đá hay thời sự, cả 2 khu sân rộng im lìm những chiếc ô tô đậu. Vắng như ngoài đường. Chẳng lẽ mọi người đã ngất xỉu cả sau khi lội nước hôm qua?

Như mọi lần mưa to, mưa chỉ toàn nhắc đến ngày nàng bị tai nạn giao thông trên đường, vì mưa, tưởng gẫy mất ngón tay, có một người mới quen chạy xe từ cách nhà nàng 15 cây đến đưa nàng từ bệnh viện về, vì sợ tối mưa to quá không gọi được taxi. Mưa và tai nạn giao thông, như mọi vụ việc trên đời, luôn có cái mặt trái của nó, hix

Lâu lắm mới thấy đường vắng thế này. Giá cứ thế này mãi thì thích nhỉ